NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 521

"Tôi thấy tác dụng của mình ở đây đã hết, tôi xin phép được miễn nhiệm".
Viên trợ lý nhìn anh, vẻ buồn bã. "Có lẽ tốt nhất là như thế. Ông sẽ có
quyết định vào sáng mai. Tôi rất tiếc, đại tá".
"Tôi cũng vậy, thưa ông" Dax lẩm bẩm.
Đấy là một cuộc chiến không có gì bí mật và chỉ trong vòng vài tiếng tin
tức đã lan khắp Seoul. Thậm chí đài phát thanh Bắc Triều Tiên cũng công
bố rằng Tổng thống Corteguay đã từ chối gửi quân sang giúp bọn đế quốc
xâm lược.

Dax ngồi một mình trong Câu lạc bộ Sĩ quan với ly rượu uống dở. Anh
châm điếu thuốc nữa rồi tư lự nhìnxg bàn. Thỉnh thoảng, một người bạn
bước đến với một lời thông cảm nhưng vì chẳng biết nói gì hơn nên họ lại
để anh một mình.

Rồi một thiếu tá thuỷ quân lục chiến Mỹ bước vào.
Ông ta mới từ chiến tuyến trở về, quần áo vẫn đầy bùn đất chiến trường khi
ông bước tới quầy bar và gọi rượu với cái giọng như muốn át sự ầm ĩ của
chiến tranh. Vài sĩ quan bị hút tới quanh ông để nghe tin tức mới nhất.
"Trời đất ơi, thật khốn nạn!" ông làm một tợp rồi kêu ly nữa. "Tôi mất gần
nửa quân số. Chúng cứ xông lên và xông lên".
Viên thiếu tá xoay người lại, khuỷu tay chống trên quầy bar, nhìn quanh.
Rồi thấy Dax. Ông nhìnanh một lát rồi, vẫn không hạ bớt giọng, hỏi bâng
quơ "Đấy có phải là tay đại tá đến từ cái nước toàn gà mái không?"
Yên lặng chợt bao trùm. Dax ngẩng lên, bình thản nhìn vào cặp mắt kẻ vừa
nói lời xúc phạm. Anh đã ở đây đủ lâu để hiểu. Rồi từ từ đứng lên, anh đếm
tiền trả cho ly rượu, đặt cẩn thận xuống bàn, rồi bước tới quầy bar, trầm
giọng.

"Thiếu tá, tôi ghen tị với ông vì trận tuyến mà ông vừa từ đấy trở về. Có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.