NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 541

"Chuyện gì vậy? Anh tưởng đấy là một bữa tiệc vui chứ".
"Thế thì anh còn ngu xuẩn hơn em nghĩ. Anh không thấy là tay Nam tước
bày trò gì à?"
"Không" anh đáp. "Em nói đi".
"Ông ta ném cô con gái vào anh. Suốt cả bữa tiệc, toàn là Caroline thế này,
Caroline thế nọ. Mà anh không thấy thật à?"
"Anh không thấy cái gì như thế cả. Trí tưởng tượng của em đã đi quá xa
đấy".
"Anh cũng không thấy họ đối xử với em thế nào à? Cứ như thể là em không
tồn tại ấy. Anh ngồi ở đầu bàn, trước mặt Caroline và Nam tước, còn em bị
quẳng xuống cuối bàn, bên cạnh hai kẻ vô danh tiểu tốt".
"Thôi đi, Marlene. Anh quá mệt để tranh cãi rồi. Hơn nữa nó là chuyện
nhảm nhí. Caroline và anh là bạn đã bao năm rồi".
"Có gì mà nhảm nhí? Nếu Caroline đã hạp nhãn bố anh thì tại sao Nam
tước lại không cho là cô ta cũng hạp nhãn anh? Ai chẳng biết cô ta là bồ
của bố anh!"
Mặt Jeremy trắng bệch. "Tốt nhất là em thôi đi" anh gay gắt. "Em nói quá
nhiều rồi!"
Nhưng cô đã lên cơn. "Đừng có mang luật lệ nhà Hadley ra đây. Tôi đã ở
đủ lâu để biết về gia đình nhà anh, như cái tổ ấm thứ hai mà ông anh Jim
của anh vun đắp trong ngôi nhà bé tẹo ở Brookline, như cậu em trai Kevin
của anh đú đởn với bọn con trai ở New York thế nào. Và các chị em gái nhà
anh chỉ nghĩ đến việc đổi chồng vào cuối tuần ra sao…"
Giọng Marlene nghẹn lại khi anh tóm chặt đôi vai cô, lắc mạnh. "Thôi đi!
Thôi đi!"
Cô xoay tròn khi anh buông cô ra, rơi phịch xuống ghế, ngực phập phồng.
"Giờ thì anh sẽ đánh tôi, như Fritz?"
Jeremy nhếch môi, từ từ lắc đầu. "Đó là điều cô thích, đúng không? nó thoả
mãn được cảm giác tội lỗi của người Đức đấy".
Miệng cô vẹo đi thành một đường thật xấu xí. "Ít nhất thì tôi cũng không
phải là con ấy, hiến mình cho cha trước rồi đến lượt con. Tôi biết tất về bọn
gái Pháp, giống như con ấy. Bọn lính Đức kể với tôi là lũ gái đó đã chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.