NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 55

Manuelo quay đi, giơ khẩu súng vẫn còn nhả khói.
"Hai đứa kia ù té rồi", Mèo Bự nói.
Tôi nhìn qua bãi trống. Chỉ còn tiếng xào xạc trong bụi lá nói lên sự hiện
diện của họ.
"Bọn mình có đuổi theo chúng không?"
"Không", Manuelo nhét súng vào bao. "Chúng ta đã mất đủ thời gian với
bọn phò này rồi. Còn cả một ngày đường về thung mới được ăn đấy. Ở nhà
mọi người sẽ đói nếu chúng ta không nhanh chân lên".
Mèo Bự mỉm cười. "Bọn phò được một bài học", hắn nói khi chúng tôi bắt
đầu xuất phát. "Chúng không thể sở hữu một người đàn ông chỉ đơn giản vì
đã có lần quặp đùi vào lưng anh ta".

Mãi sớm hôm sau chúng tôi mới về đến thung lũng Bandaya. Tôi ngồi
thẳng trên yên, chăm chăm nhìn xuống, cố tìm nhà mình. Đã hơn hai năm
trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi thấy nó.

Tôi còn nhớ cái buổi chiều mà mọi chuyện đã được quyết định. Bố tôi và
ông tướng chuyện trò lặng lẽ trong hành lang. Thỉnh thoảng bố lại nhìn tôi
đang chơi ngoài sân với con cún.

"Dax". Tôi quay lại nhìn bố. "Dạ". Ông vẫy tay "Lại đây".
Vừa nhìn bố tôi vừa đi tới. Có những vết hằn trên mặt ông mà tôi không
thấy và nước da sẫm đã chuyển sang màu xám.
"Tướng quân bảo là ông đã nói với con về việc con chuyển đến nhà ông ở
trên núi".
"Vâng, bố ạ".
"Con có ưng không?"
"Ông bảo con có thể có một con lừa. Và khi con lớn hơn thì sẽ có riêng một
con ngựa nhỏ". Bố tôi lặng thinh. "Ông cũng bảo rằng bố sẽ đi với ông. Bố
phải đi à? Con thích ở đây với bố".
Bố tôi và ông tướng nhìn nhau. "Bố không muốn xa con, con ạ. Nhưng bố
buộc phải thế".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.