NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 56

"Vì sao ạ?"
"Chuyện quan trọng. Tướng quân và bố đã thoả thuận một liên minh".
Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Bố tôi tiếp tục "Nhân dân bị áp bức và xứ sở ta
đầy đói khát và bất công. Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể để giúp
họ".
"Thế tại sao bố không đem họ đến đây?" Tôi hỏi. "Có đủ chỗ cho mọi
người cơ mà".

Bố tôi và ông tướng lại nhìn nhau. Bố tôi kéo tôi lên lòng "Chúng ta không
làm thế được", ông giải thích. "Có quá nhiều người mà".
Tôi biết hết mọi người trong thung lũng. Họ chẳng nhiều đến thế, và tôi bảo
"Không".

Bố tôi mỉm cười. "Còn có nhiều đồng bào nữa ở bên kia những dãy núi con
ạ".
"Bao nhiêu? Gấp đôi hả bố?"

Ông lắc đầu. "Hơn thế nhiều. Hàng ngàn, hàng vạn. Nếu tất cả mọi người
đều đến đây thì sẽ chẳng có đủ chỗ ngủ nữa".
"Ồ..." tôi cố tưởng tượng xem thử lời bố tôi mà đúng thì sẽ thế nào. Không
thể mường tượng nổi. Một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu. "Bố đi với ông
tướng vì bố là tù nhân của ông à?"
"Không" bố tôi nói. "Tướng quân và bố là bạn. Cả bố và ông đều tin rằng
nhân dân phải được giúp đỡ."
"Thế rồi bố sẽ trở thành một tên cướp như ông ấy à?" Tôi hỏi.
"Tướng quân không phải là một tên cướp".
"Nhưng người của ông ấy là thế", tôi vạch ra.
"Không như thế nữa", bố tôi giải thích. "Ông đã nhận tất cả bọn cướp vào
quân đội của ông. Những người ấy là du kích".
"Quân đội có đồng phục xanh, đỏ", tôi nói. "Còn họ thì không. Đối với con,
trông họ như bọn cướp ấy".
"Rồi họ sẽ có đồng phục", ông tướng ngắt lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.