NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 571

cả" Marcel tiếp tục "chúng ta lên lầu của tôi, tôi có thể hứa là anh sẽ không
buồn". Anh quay sang các cô gái. "Đi nào, các con ta".
Dax lặng lẽ theo họ lên gác, đến lầu hai thì Marcel dừng lại trước một cánh
cửa. Anh lấy chìa khoá trong túi ra. Có tiếng vo vo nhẹ từ trần nhà.
"Lối duy nhất để lên lầu của tôi là bằng thang máy" anh nói. "Tôi dỡ bỏ cầu
thang bộ rồi" Anh mở cửa. "Chúng ta lên trước với hai em. Rồi thang máy
sẽ xuống đón các em khác".
"Nhưng còn người hầu? Làm sao họ về khu của họ?"
"Có một cầu thang ở phía sau, nhưng tôi đã xây gạch bít cửa vào lầu này
rồi." Họ ra khỏi thang máy. Marcel bấm một nút trên tường. "Ở đây, tôi lắp
nút bấm cho từng phòng. Không ai có thể lên nếu tôi không đưa thang máy
xuống".
Lát sau, ba cô gái bước ra. Và marcel dẫn tất cả vào một phòng khách lớn.
TrêN bàn đã đầy bánh mì, trứng cá, paté. Nhiều chai champagne đang nằm
trong các xô đá và ở góc phòng là cả một quầy bar đầy ắp.
Các cô gái như hiểu phải làm gì bèn mất hút sau một cánh cửa phòng ở
cuối. "Đấy là phòng khách nhỏ" Marcel nói. "Phòng của tôi ở đối diện. Ta
uống đi chứ?"
"Tôi đã tới ngưỡng rồi".
"Phải uống" Marcel giục với một nụ cười khác thường và nắm tay Dax.
"Nào".
Rồi anh ấn một nút gì đó dưới quầy bar. Tấm chắn trượt mở, để lộ một màn
hình vô tuyến. Xuất hiện phòng khách, các cô gái đi đi lại lại, và giọng họ
vang rõ qua loa.
Một cô đang cởi đồ. "Khốn nạn thật!" giọng cô khinh bỉ.
Marcel cười. "thứ mới nhất đấy- truyền hình mạch kín. Họ thậm chí không
biết mình đang bị xem. Tôi sẽ lắp ở tất cả các phòng, và tôi sẽ biết chính
xác mọi chuyện đang xảy ra".
Marcel như hoàn toàn chìm đắm vào đâu đó. Giờ thì các cô gái đã cởi bỏ
hết quần áo. Một cô đến trước chiếc tủ, mở ra. "Nào, các bé, đêm nay mặc
gì?"
"Lần trước chúng mình mặc gì ấy nhỉ?" một cô hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.