NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 579

Schacter đứng lên rồi bước ra cửa. Marcel chắc hẳn đang chờ điện thoại
của ông. Giọng Horgan dừng ông lại. "Ông bảo với ông bạn oắt con của
ông là đừng bao giờ xuống đây nữa. Bởi vì chắc chắn sẽ có người cho ông
ta ăn cả rổ kẹo đồng đấy".
Schacter gật đầu trịnh trọng.
Marcel say mèm. Anh đã uống suốt buổi chiều khi đợi điện thoại từ Dallas.
Giờ, mọi thứ đã qua, rượu như mới bắt đầu bùng lên phá phách. Anh cảm
nhận mình như truơng lên, cơ thể anh cứ mọc cao lên mãi, gần như chạm
trần nhà. Anh bước tới sofa, nơi cô gái tóc vàng, vú bự đang ngồi dõi nhìn,
đứng trước mặt cô, thõng thẹo. "Em biết anh là ai không?" cô ngồi lặng
thinh. "Em không biết". Anh cầm ly rượu trên bàn, đưa lên môi. Rượu tràn
trên ngực áo nhưng anh không để ý. Anh cạn ly rồi quẳng qua vai. Ly vỡ
tan trên tường.
"Em không biết" anh nhắc lại, "không ai biết". Giọng anh nhỏ dần đi.
"Nhưng họ sẽ thấy ngay thôi, bởi giờ thì không ai cản anh được nữa. Anh
sẽ là người lớn nhất mà họ từng thấy".
"Anh say quá rồi" cô nói.
Marcel không để ý. Anh đang xé quần áo mình ra, vì bỗng chúng như làm
anh nghẹt thở, chật quá, nhỏ quá. Cuối cùng, quần áo anh nằm cả đống
trên sàn. Anh leo lên salon, trần như nhộng, đứng nhìn cô. "Anh có phải là
người lớn nhất mà em từng thấy không?"
"Ngồi xuống đi, trước khi anh tự giết mình đấy" cô nói, đưa tay lên để giữ
anh.
Marcel gạt tay cô ra. "Trả lời anh đi".
Cô lặng lẽ gật đầu. Một cái nhìn nghi ngờ thoáng trên mặt anh. "Lớn bằng
Joe Karlo không?"
Mặt cô tái dại đi. "Anh…anh biết về Joe?"
Anh phá lên cười như điên dại. "Em là con đĩ thối!" anh hét lên. "Anh biết
tất về em. Anh biết tất về mọi người. Anh thậm chí có thể nói cho em biết
đêm qua cả hai đã nói gì trên giường!"
"Sao…làm sao anh biết được?"
"Anh biết, đấy là vấn đề" anh cười man rợ. "Và anh biết đôi điều nữa mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.