NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 581

lâu trước đây, Robert nghĩ, anh và Caroline đã cùng nhau chia sẻ cái hồ bơi
ấy với bạn bè, anh em. Không lâu trước đây là bao, ngay trước chiến tranh.

"Mặt cậu trông kỳ quá, Robert"

Anh cố gắng đưa đầu óc mình trở về thực tại, cười với các bà chị họ người
Anh của mình. "Tôi đang nghĩ về thời mà tôi và các chị còn trẻ".
Mavis nhăn mặt. "Khỏi phải nhắc. Tôi còn nhớ như in. Cậu vẫn trêu tôi vì
tôi gầy như que củi. Còn bây giờ thì nhìn tôi đi".

Robert cười. ít nhất thì điều đó cũng đúng. Mavis không còn là que củi nữa,
và cả cô em cũng thế. Cả hai đều đã ổn định với những dáng vóc thoải mái
của các mệnh phụ Anh trẻ trung. Chính năm đứa con của họ và đứa con trai
anh, Henri, đang ồn ĩ ở hồ bơi. "Chẳng ai trong chúng ta còn hoàn toàn như
xưa".
"Trừ Caroline" Enid nói. "Tôi không biết cô ấy làm thế nào mà trông vẫn
tươi trẻ quá. Nếu tôi nhớ không lầm thì dáng vóc cô ấy thậm chí còn đẹp
hơn xừa là khác".
"Các chị đang nói về tôi đấy à?"
"Mavis muốn biết bí mật của tuổi trẻ vĩnh hằng nơi em đấy". Robert nói.
Caroline cười. "Chẳng có gì bí mật cả. Tôi ăn kiêng".
"Tôi chịu" Mavis nói. "Đôi lúc bọn trẻ con làm tôi bối rối và điều duy nhất
tôi có thể làm là ăn, và lại ăn".

Robert nhìn xuống chỗ Nam tước ngồi. Trông ông mảnh dẻ và vẫn thoải
mái, bất chấp thời tiết. Ông đã bảy mươi hai, nhưng trông trẻ hơn nhiều,
nhất là cặp mắt. Nó như không bao giờ già. Ngay giờ này, cặp mắt ông
đang long lanh trong khi ông lắng nghe Ngài Robert.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.