NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 582

Ngài Robert có nặng nề hơn, mặc dù vậy, mặt ông vẫn không thể mất được
những chấm phá của tham lam, keo bẩn mà ông không bao giờ công nhận.
Robert cứ nghĩ lan man mà không hiểu vì sao anh không bao giờ ưa nổi
Ngài Robert cả.

John, chồng của Mavis, một người đàn ông Anh cao lớn, tóc vàng và dáng
dấp như dân thể thao, nói. "Robert, hôm nay bơi thuyền tuyệt đấy. Chiều
nay đi với bọn tôi không?"
Robert nhìn cầu tàu mà chiếc thuyền buồm Anh của họ đang thả neo.
"Không phải tôi, tôi không có được thứ năng luợng của người Anh". Anh
đứng lên rồi giang chân, giang tay. "Thứ duy nhất phù hợp để làm sau bữa
ăn trưa như thế này là chợp mắt một chút".
Anh đi ngang hành lang và vừa bước vào nhà thì đúng lúc Denisonde đi ra.
"Anh đi đâu đấy?"

Robert cười. "Anh lên gác chợp mắt một chút".
"Sao anh không nằm phơi nắng? Anh có thể ngủ luôn ở đấy và lại có thêm
chút rám nắng trên mặt nữa. Đến Riviera để làm gì nếu không phải vì
những thứ đó? Nếu cứ suốt ngày ở trong phòng thì cũng giống như anh ở
trong nhà băng vậy".
Robert đứng nhìn cô đầy trìu mến. "Hết chưa?"
"Rồi".
"Em làm gì đấy?"
"Em mang thuốc cho cha anh. Nếu không nhắc là ông không bao giờ uống
cả".
"Tốt, xong em lên gác, và anh sẽ chỉ cho em vì sao chợp mắt một giấc trong
nhà bao giờ cũng tốt hơn".
Đấy là vào lúc nửa đêm và ngôi vila lớn lặng tờ khi Robert đi xuống thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.