NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 626

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

QUYỂN 6 – VỀ VỚI CÁT BỤI

Chương 1 & 2

"Tôi không thích không khí này" tôi nói, khi rẽ vào con đường đất nhỏ.
"Chúng ta phải nghe thấy tiếng chó sủa rồi chứ".
"Ông ấy nuôi chó?" cô gái hỏi.
Tôi liếc sang cô. Khuôn mặt trẻ trung, ngơ ngác. "Chó, mèo, dê, lợn, gà,
các thứ gia súc. Nếu ông ấy ở bên một xa lộ ở Florida thì ông ấy đã cắm
một cái biển kêu là trang trại gia súc".
Ngôi nhà vẫn khuất sau quả đồi. "Có thể ông ấy không nuôi gia súc nữa" cô
nói. "Đã lâu lắm rồi anh có ở đây đâu".

Tôi gật đầu. Lâu lắm rồi. Năm hay sáu, bảy năm gì đó. "Không, nếu không
có chó thì có nghĩa là Martínez đã chết. Ông ấy là người cho anh con chó
duy nhất mà anh có khi là một cậu bé con. Một con chó lai màu vàng pha
cứt ngựa bé xíu".

Chúng tôi lên đến đỉnh đồi và ngôi nhà nằm trong sức nóng hầm hập của
thung lũng nhỏ bên dưới. "Nhìn kìa" Mèo Bự nói.

Tít trời cao, lượn vòng một cách lười biếng theo luồng khí phía trên ngôi
nhà, là hai con đại bàng. Khi tôi đang dõi nhìn thì một con khác vụng về
bay lên từ sân sau ngôi nhà.

Tôi im lặng cho đến khi xe dừng trước cánh cửa gỗ đã sập. Con chó nằm
ngay sau cổng, đầu vỡ toang, óc bắn tứ tung trên mặt đất.

Tôi tắt máy, ngôi lặng. Tử khí nồng nặc. Đấy là thứ không hề thay đổi và sẽ
không bao giờ thay đổi. Mùi và sự tĩnh lặng khác thường của bạo lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.