NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 687

con người em như xưa à? Để luôn luôn tự tra tấn mình, luôn luôn sống
trong hãi hùng và nửa điên rồ vì thèm muốn những thứ mà mình biết là
chẳng bao giờ có được à? Thôi, cảm ơn. Em không quan tâm, cho dù đấy
chỉ là ảo ảnh. Cứ để em giữ nó, Dax".
"Nhưng em chỉ sống có một nửa".
"Sống một nửa còn hơn là chết" Cô nhìn xuống bàn, cầm một lá thư lên.
"Xem đi, Dax. Anh có biết em làm gì không?"
Tôi lắc đầu.

"Em cố viết một bức thư chia buồn. Hai ngày liền, em cố viết cho gia đình
ông chú để giải thích với họ rằng em buồn như thế nào khi ông ấy phải chết
vì những tham vọng của cha em".
Amparo như chuyển sang giọng người điên. "Anh có biết đã bao lần em
phải viết cho gia đình của những người mà cha em đã giết không? Em
không thể đếm được nữa. Quá nhiều".
"Đấy là một tai nạn" tôi nói. "Không trách cha em được".

"Không phải là tai nạn. Chỉ có một tai nạn, là cuối cùng anh đã tìm ra đôi
điều mà lẽ ra anh không được biết. Từ thời điểm đó, ông chú em đã chết
rồi. Đêm qua em đến nhà ông ấy. Bà vợ goá vận đồ đen, còn lũ trẻ con thì
cứ trố mắt ra vì vẫn chưa thực sự hiểu rằng cha chúng sẽ vĩnh viễn bỏ
chúng. Em không thể bước vào ngôi nhà đó với tất cả những gì mình biết.
Vậy là em quay về, và em cố viết thư này".
Amparo cáu bẳn vò tờ giấy rồi vứt vào sọt rác. Cô với một điếu thuốc,
châm hút với những ngón tay run rẩy. Một lát sau, những ngón tay đã bớt
run, và cô nói, giọng vô tư lạnh lùng.

"Tại sao anh có thể ngu xuẩn đến thế được, hả Dax? Tất cả những câu trả
lời mà anh tìm kiếm đều nằm trong chính tay anh. Giết ông ta đi, Dax, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.