NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 69

thương! Đừng lấy thằng con trai độc nhất của tôi đi! Vì Chúa, xin ngài tha
cho".
Viên đại tá quay súng khỏi tôi và chĩa vào Mèo Bự. Giọng hắn bẹt và lạnh.
"Mày chết thay nó chứ?"
Mèo Bự phủ phục xuống. "Xin ngài rộng lòng thương! Vì Chúa!".
Ông ngoại tôi quay ra, nhổ bọt xuống Mèo Bự. "Giết cả hai đứa cho xong
đi!" ông nói giọng khinh thị. "Chấm dứt cái cảnh quỳ mọp hèn hạ bẩn thỉu
của chúng đi. Nó làm ta tởm lợm!"
Viên đại tá chòng chọc nhìn ông rồi nhét súng vào bao.
Mèo Bự tức thì bò lổm ngổm lên. "Xin một ngàn lần đội ơn ngài! Chúa ban
cho ngài một ngàn phúc lành!".
Viên đại tá phẩy tay. "Tiếp tục đi".
Mèo Bự lôi tôi vào hàng. Từ từ, chúng tôi lê đi, và cuối cùng đã qua khỏi
hành lang. Tôi thì thầm. "Ông ngoại không biết tôi!"
"Ông biết cậu!".
"Nhưng…"
Tay Mèo Bự bóp chặt vai tôi. Viên đại tá đi dọc hàng người, dừng lại trước
mặt tôi. "Tên mày là gì?"
"Juan", tôi trả lời.
"Đi với tao", hắn quay đi và Mèo Bự bước bên tôi, theo hắn trở lại hành
lang. Viên đại tá ngước lên gọi một trong hai tên lính. "Đem lão già xuống
đây và tống những đứa khác đi".
Tên lính quàng một tay bên sườn ông ngoại, dìu ông xuống bậc thang. Có
tiếng xì xào khẽ ở phía sau. Tôi quay đầu nhìn đám người trên đường.
Tiếng thì thầm giận dữ càng to lên khi họ thấy ông ngoại bị dẫn từ hành
lang xuống.
"Bảo chúng nó xéo đi!" viên đại tá quát. "Nếu cần thì bắn bỏ chúng đi!".
"Đi đi! Đi đi!" viên trung uý rút súng ra. "Đi đi!".
Đám đông nhìn hắn trừng trừng. Hắn bắn một phát lên trời, và họ từ từ
chuyển động.

Khi con đường đã vắng tanh, viên đại tá quay lại tôi. "Mày sống hay mày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.