NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 729

Braunschweiger. Ông ta sống ở Zurich. Em nhớ là đã gặp ông ta nhiều lần
cùng với Fritz. Một cách chính thức thì bọn em chẳng dính dấp gì đến các
xí nghiệp ở Đông Đức, tất nhiên. Nhưng ông ta biết ở đấy đang diễn ra cái
gì và cung cấp báo cáo thường xuyên cho Fritz".
Niềm phấn khích bắt đầu hình thành trong tôi. "Em có cho là ông ta có thể
nói chuyện với anh không?"
"Em không biết" cô nói. "Em thậm chí cũng không biết ông ta còn sống
không".
"Phải tìm hiểu mới được. Địa chỉ của ông ta?"
"Em không nhớ, Dax. Rất bí mật. Em chắc là thậm chí tên ông ta cũng
không liệt kê trong bất cứ cuốn hướng dẫn nào của thành phố. Nhưng em
nhớ ngôi nhà .cửa sổ có những chấn song thật kỳ lạ. Em cho là có thể tìm
được".
"Sau đêm nay thì anh không có quyền hỏi em điều này nữa, nhưng em sẽ đi
Zurich với anh và cố tìm ngôi nhà chứ?"

"Anh có quyền chứ" Marlene nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Nếu không phải
là anh thì em đã không bao giờ thoát khỏi Fritz cả".
"Cảm ơn em" tôi đầy biết ơn, đứng lên. "Mai anh sẽ gọi điện cho em sau
khi anh đặt vé máy bay".

Marlene bước đến bên tôi, nhìn vào mặt tôi. "Hôm nay đã là ngày mai, cho
dù ngày mai vẫn còn xa tắp. Giờ cả hai chúng ta cũng ở đây, không hề ảo
tưởng, chỉ trống rỗng và cô đơn".

Có lẽ vì cách nói của Marlene, nhưng chợt tôi thấy trong cô ig mà tôi từng
thấy nhiều lần trong chính mình. Cái cô đơn, cái thèm muốn được cầm
nắm, được chia sẻ, cái nhu cầu tức thời gần gũi với một con người khác, cái
sợ hãi đối với đêm đen .hoặc giả là vì cái mùi đàn bà của cô, sự ấm áp phả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.