NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 741

Mặt Robert chợt biến sắc. "Cái gì, anh nói sao?"
"Đọc tài liệu đi".

Robert cầm tờ tóm tắt hợp đồng giữa chính phủ Đông Đức và công ty vận
chuyển De Coyne, một tổ hợp Thuỵ Sĩ. Khi anh ngẩng lên thì những giọt
mồ hôi to bằng hạt ngô chồi ra trên trán. Miệng anh hé mở và trông anh
hoàn toàn bị bệnh

Tôi chẳng ái ngại gì cho anh. Robert đáng đời lắm, ngay cả chỉ vì sự ngu
xuẩn cỦA anh. Nam tước nói đúng, lẽ ra chúng tôi phải đạt được điều này
như những người bạn. Sự công bố này có thể phá tan nhà băng De Coyne
mà chẳng điều gì khác có thể làm được. Cả hai chúng tôi đều hiểu chẳng ai
tin vào sự biện bạch là vô tội của nhà băng.
"Anh không tinh khôn như anh tưởng đâu, Robert" tôi lặng lẽ nói "anh đã
trắng chiếu".

Tối hôm đó, các bao cáo tới tấp từ Thuỵ Sĩ bay về. Tôi và Robert tiêu mất
nửa đêm trong văn phòng anh để xem xét. Cuối cùng, khi tôi đứng dậy thì
chiếc cặp da của tôi chặt cứng giấy tờ. Tôi đã có cả ngọn nguồn của câu
chuyện bẩn thỉu này. Mà Marcel nằm ngay trung tâm, hệt như một con bạch
tuộc, những chiếc vòi tục tĩu của anh ta vươn ra mọi hướng.
Buổi sáng, tôi gọi cho Marlene để chào tạm biệt.
"Anh đi à?"
"Anh đang ở sân bay".
"Em xin lỗi vì những chuyện đăng trên báo, Dax. Em hy vọng cô ấy không
tin vào những chuyện ấy".
"Không hề gì" tôi nói, đúng với nghĩa đen của nó. Giữa tôi với Beatriz đã
quá trục trặc rồi. "Dù sao thì cũng có phải là lỗi của em đâu, Marlene?"
"Dax, tốt đẹp đấy chứ, phải không?" cô ngập ngừng. "Em nói là giữa chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.