NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 793

cô. "Tôi sẽ tự lên".
Tôi tóm lấy cành cây thấp nhất rồi đu người, trèo lên song không hề dễ
dàng như hồi thơ trẻ. Tôi thở dốc khi lên đến nơi.
Tôi với tay đẩy. Cánh cửa như tắc cứng. Tôi khẽ đánh vào khung cửa bằng
cạnh bàn tay. Chiếc cửa kính trượt khẽ di chuỷên. Tôi nâng nó lên hết tầm
rồi chui vào.
"Cẩn thận!" Mèo Bự gọi. Tôi gật đầu.
Tôi đã đúng – đấy là phòng tắm. Tôi đứng đấy, lặng thinh, nghe ngóng.
Không một tiếng động trong nhà.

"Beatriz!" tôi gọi. Giọng tôi dội khắp các phòng.
Từ từ, tôi di chuỷên ra hành lang. Có bốn cửa mở ra đó. Ba phòng phải là
các phòng ngủ. Phòng duy nhất mà tôi không cần phải đoán là phòng có
cửa đối diện với đầu cầu thang. Hình biểu tượng nhỏ treo trên cánh cửa cho
biết nó là phòng để đồ vải vóc.

Trước tiên, tôi kiểm tra phòng ngủ xa nhất. Thoảng chút mùi nước hoa nói
cho tôi biết rằng đây là phòng của Beatriz. Tôi vội bước vào. Quần áo của
cô vẫn nguyên trong tủ, các ngăn kéo bàn phấn cũng nguyên vẹn. Dù cô có
đi đâu thì cũng chỉ mới đây thôi. Mọi thứ đều ngăn nắp. Thậm chí các vali
của cô vẫn còn nguyên trong tủ.

Phòng thứ hai rõ ràng là của ông chú cô. Cả phòng này nữa, hầu như mọi
thứ đều nguyên vẹn. Phòng thứ ba nhỏ nhất trong ba phòng, có thể là của
cô hầu. Và khá bừa bộn. Khăn trải giường nhăn nhúm, như thể có người
vừa ngủ dậy. Tủ thì rỗng không, các ngăn kéo bàn cũng vậy.

Tôi trở lại hành lang, đầy suy tư. Không có lý. Tại sao phòng cô hầu lại như
là cô ta vừa ra đi? Mà duy nhất giường của cô là có người ngủ?
Tôi toan bước xuống cầu thang, rồi lại thôi. Vẫn băn khoăn về sự bừa bãi
trong phòng cô hầu, tôi mở cánh cửa phòng để đồ vải vóc ra. Linh tính của
tôi đã đúng, nhưng suýt nữa thì tôi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.