NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 805

Tôi nhìn Tổng Thống đang cố đứng dậy. Chợt tôi thấy ông đã là chính ông,
già cả, ốm o, run rẩy. Một cách bản năng, tôi đưa tay ra đỡ. Ông liếc tôi, rồi
rơi vào chiếc ghế bành. "Hết rồi?"
"Phải".
Ông đăm chiêu rồi nói "Ta đã dạy con cừ lắm mà. Giờ thì sao đây?"
Tôi liếc Amparo. Cô đang ngồi trên giường, hai tay khoanh trước đầu gối,
dõi nhìn. Cặp mắt cô như rõ ràng hơn. Ma tuý có thể đã tan. Tôi quay lại
Tổng Thống. "Lưu vong".
Ông gật đầu. "Anh như một đứa con trai. Khi các con trai ta chết, ta đã
dành cho anh chỗ của chúng trong trái tim mình".
Tôi không trả lời. Ông nhìn Amparo "Bao giờ chúng ta đi?"
"Bây giờ" tôi nói. "Ngay sau khi ông mặc quần áo".
"Đi đâu?" Amparo hỏi.
"Trước hết là Panama. Sau đó là bất cứ đâu ở Âu Châu mà ông chọn.
Nhưng trước hết, ông phải ký những giấy tờ này đã".
"Giấy tờ gì?"
"Đơn xin từ nhiệm Tổng Thống và thoả thuận tự nguyện sống lưu vong
suốt đời".
"Đưa bút đây" ông ký mà thậm chí không nhìn vào giấy.
"Tôi chờ ở ngoài trong khi ông mặc quần áo" tôi nói.
Tôi bước vào phòng khách, nhấc điện thoại lên, quay số văn phòng tôi.
Tulia trả lời. "Đưa xe đến lâu đài nhỏ" tôi mệt mỏi nói. "Họ đã sẵn sàng đi".
Tôi đặt điện thoại xuống rồi chợt nhớ lời tôi đã hứa với Beatriz vào buổi
sáng. Tôi lại cầm điện thoại lên, quay số của cô.
"Em vẫn muốn đi khỏi Corteguay à?"
"Phải".
"Vậy thì hãy sẵn sàng trong vòng nửa giờ. Anh sẽ đón em".
Amparo ra khỏi phòng ngủ, tay còn túm váy. "Cha em muốn có bộ quân
phục mới. Anh biết ông ấy. Bộ ông đang mặc bẩn hết rồi".
Tôi ra hiệu về chiếc điện thoại.
Cô quay số, bảo người hầu nào đó mang đến một bộ quân phục mới. Rồi cô
trở lại phòng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.