NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 807

Tổng Thống. Ông ấy sẵn sàng cho tôi đi cùng, nếu máy bay còn chỗ".
Tôi nhìn hắn như căn vặn. Hắn buồn bã.
"Tôi đã quá già để có thể phát triển một sự trung tín mới" hắn nói. "Ở đây
không có chỗ cho tôi".
"Ông có thể đi".
"Cảm ơn ngài". Hắn vội vã đi.

Tổng Thống và Amparo không nói năng gì với ai. Tôi cố nhìn mà không
thấy mặt ông, bởi cổ chiếc áo khoác dựng lên đã che kín. Nhưng vào giây
cuối cùng, ông bỗng quay nhìn ra ngoài, như tìm kiếm cái gì đó.
Hoyos lên sau hai cha con. Tiếp đến là Beatriz. Cô đến bên tôi, vươn người
hôn vội lên má tôi. "Cám ơn, Dax".

Tôi nhìn theo cô, chợt thấy phấn chấn. Dù sao cũng chỉ vài ngày nữa, khi
tôi theo cô đến New York, sự thể sẽ rõ ràng giữa chúng tôi.
Cửa cabin đóng lại và chỉ trong giây lát, Giraldo sẽ mở máy. Tôi lắng nghe.
Cả hai máy nổ êm như nhung. Anh ta thò đầu ra ngoài cửa sổ và giơ ngón
tay cái lên. Tôi ra hiệu đáp lại.
"Nhớ trở lại sau khi hạ cánh ở Panama!" tôi la lên trong tiếng máy rền
vang.

Anh ta gật đầu, cười toe toét, rồi đập cửa sổ lại và lăn bánh ra đường băng.
Tôi dõi theo nó cho đến khi đèn đỏ và xanh nhấp nháy của nó lẫn vào các
vì sao. Tôi quay lại, nhìn những người đứng quanh. Vasquez là người nói
trúng nhất "Có lẽ năm mươi năm nay hay một trăm năm mới có một người
như Tổng Thống xuất hiện. Một mà khả năng làm điều thiện hay điều ác
đều quá lớn, đến mức hầu như vượt khỏi nhận thức của người bình thường.
Chúng ta sẽ không quên ông ấy. Không thể quên. Vì những điều thiện mà
ông đã làm, và cả những điều ác nữa. Nhưng bi kịch là ở chỗ: chỉ với một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.