NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 809

Những người khác đều cười. Cả Tulia cũng cười. "Ông tha lỗi cho tôi chứ,
ông Tổng Thống?"
Chúng tôi đi xuôi hành lang đến văn phòng Tổng Thống. Giờ đây, nó
không còn là của ông ta nữa. Tôi chắc với thời gian, chúng tôi cũng sẽ quen
với điều đó. Tôi mở cửa rồi lùi lại "Sáng mai, đây sẽ là văn phòng của ông,
Tổng Thống".

Vasquez toan bước tới, rồi dừng lại. Ông đứng nhìn vào một lát, rồi quay
sang tôi. "Sáng mai nó là văn phòng tôi" ông lặng lẽ nói "Nhưng đêm
nay…đêm nay nó vẫn là của ông. Không có ông, có thể là không có ngày
mai".

Ông nhẹ nhàng đẩy tôi qua cửa. "Sáng mai tôi sẽ trở lại". Ông nói. "Tạm
biệt, ông Tổng Thống ".
Từng người một, họ chào tạm biệt tôi rồi đi xuôi xuống hành lang. Tôi nhìn
theo mãi, rồi quay sang Mèo Bự, người đang lặng lẽ tựa vào tường.
"Chúng ta vào chứ?"
"Không," anh lắc đầu. "Tôi có một linh cảm".
"Anh và cả mớ linh cảm của anh!" tôi cười, bước vào.
Tôi bước tới sau chiếc bàn, ngồi xuống ghế. Đây đúng là thứ ghế làm cho
người ta cảm thấy mạnh mẽ và đầy quyền lực. Tôi ngả người trên ghế, đưa
hai tay vào túi, cảm nhận khẩu súng lục của cựu Tổng Thống trong đó, lấy
ra, ném cho Mèo Bự.
Anh tóm gọn nó trong tay. "Anh kiếm cái này ở đâu?"
"Tổng Thống đã cố giết tôi, nhưng súng không nổ".
Thoáng một bóng tối trên mặt Mèo Bự. "Thế là hôm nay anh thoát hai lần.
Lần thứ ba là giờ xấu đấy. Nào, đi lối này".
Tôi cười. "Tôi sẽ đi, sau khi có một ly cà phê. Có phòng bếp ở phía sau đấy.
Làm cho chúng ta một bình đi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.