NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 811

Cánh tay lại siết lại. "Mày nói láo!"
Một giọng nữa, cũng từ phía sau, xa hơn chút. "Không sao, thằng này cũng
thế".

Tôi trợn tròn mắt khi người đàn ông thứ hai đó bước lên, nhìn vào mặt tôi.
Hắn là một trong những cá thể xấu xí nhất mà tôi thấy. Miệng hắn huyếch
lên như một nụ cười vĩnh cửu, để lộ hai hàm răng giả bằng thép đen xì.
Cánh tay phải hắn bẹp dí và những ngón tay thì cong queo và một khẩu hai
nòng cưa ngắn kẹp hờ hững trong khuỷu tay kia của hắn.
"Mày có nhận ra tao không?" tôi lắc đầu.
"Còn nhớ đứa bé mà mày đã dụ cha xuống núi để ông bị giết chứ?"
Hắn cười khi thấy mắt tôi trố ra. "Đại bàng đây. Tao không quên nổi cái
mặt mày, vậy tại sao mày lại quên mặt tao nhỉ?"
Tôi không trả lời. Thậm chí có muốn cũng không thể. Cánh tay quanh cổ
tôi chỉ cho phép tôi đủ không khí để thở.
"Thả hắn ra".

Cánh tay bất chợt buông cổ tôi ra, rồi tôi bị dồn vào chân tường. Tôi gần
như ngã dúi dụi, song vẫn cô quay lại nhìn chúng. Tên kia nhiều tuổi hơn,
to lớn và chắc nịch. Hai khẩu súng cài trên thắt lưng hắn.
"Mày thấy thế nào khi bị sập bẫy như kiểu cha tao bị sập bẫy?" Đại bàng
hỏi. Tôi không trả lời.
"Tao thề là lần này tao sẽ không trở lại núi rừng mà không lấy máu của ít
nhất là một thằng đã ám sát cha tao".
Tôi vẫn im lặng, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện tẩu thoát. Tôi ước lượng
khoảng cách giữa tôi và hắn. ít nhất là hai mét rưỡi.
"Ám sát!" Đại bàng bất thần thét lên. "Mày phải chết!"

Tôi lao thẳng vào hắn ở khoảnh khắc tôi thấy mũi súng hắn loé lên. Thoạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.