NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 812

tiên tôi tưởng hắn bắn trượt, rồi tôi nằm dưới đất, ngay trước mặt hắn,
ngước nhìn lên hắn, và tôi biết là hắn bắn trúng. Nhưng kỳ lạ là không đau
đớn gì. Tôi vẫn cứ tưởng phải đau đớn lắm.
Mọi thứ như chậm lại. Thậm chí nụ cười của Đại bàng cũng như đứng im
khi hắn đưa súng lên bắn tiếp. Rồi có cái gì như điên dại xảy ra. Một luồng
sáng loé lên và cánh tay cầm súng như bay khỏi vai hắn, rồi bồng bềnh một
cách trễ nải trên không. Tôi thấy miệng Đại bàng há ra rồi nghe tiếng thét
của hắn khi máu trào phun. Rồi ánh sáng lại loé lên quanh hắn và tiếng thét
câm bặt.
Tôi nghe các phát súng, và tôi có thể đếm được. Ba, bốn, năm, sáu. Mặt
Mèo Bự thật hãi hùng khi gã xông tới Đại bàng, con dao rựa đầy máu giơ
lên trong hai tay như chiếc rìu của người thợ rừng.
Một cách vô vọng, tên cướp kia chụp khẩu súng còn lại trên thắt lưng,
nhưng nó không tuân theo những ngón tay run rẩy của hắn nữa. Hắn thét
lên, vùng chạy. Hắn mới chạy được bốn bước thì Mèo Bự ném con dao theo
hắn. Bất thần, gáy hắn như mở ra. Hắn nhào về phía trước, đổ sập xuống
một bụi cây nhỏ.
Tôi cố quay đầu về phía Mèo Bự. Gã đang đi về phía tôi, rồi gã như khuỵu
xuống, nằm thẳng đẵng ngay bên tôi.
"Mèo Bự!" tôi gọi nhưng giọng tôi quá yếu.

Thoạt tiên, tôi tưởng Mèo Bự không nghe thấy, rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn
tôi . Anh bò, rồi lăn, rồi cào trên đất để đến chỗ tôi. Máu trào từ miệng anh,
và tôi thấy một lỗ trên cổ anh.

Tôi cứ nhìn và cứ kinh ngạc. Mèo Bự đang chết. Tôi không thể tin được.
Không phải Mèo Bự. Anh không thể chết được. Mèo Bự là thứ không thể
phá huỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.