NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 810

Mèo Bự ngập ngừng. "Tôi không muốn để anh một mình".
"Điều gì xảy ra cho tôi trong khi anh hâm bình cà phê?" Tôi hỏi. "Thấy
chưa, sáng rồi".

Mèo Bự vẫn không cử động.

Tôi đứng lên, cầm con dao rựa của cựu Tổng Thống treo ở trên tường
xuống, đặt nó lên bàn trước mặt. "Ngoài ra, tôi còn có cái này nữa".
Mèo Bự lắc đầu rồi lặng lẽ đi vào bếp. Tôi nghe tiếng ấm chén lách cách
rồi tiếng mở nước. Tôi đứng lên, đi quanh văn phòng. Nó vẫn đầy ắp hình
ảnh của cựu Tổng Thống. ảnh ông khắp nơi – mề đay, huy chương, cúp –
cái gì cũng mang tên ông.

Ánh sáng bàng bạc của sớm mai bắt đầu tràn vào căn phòng. Tôi bước đến
cửa sổ, nhìn ra thành phố. Đèn đường bắt đầu tắt ở khu gần cảng, và chẳng
bao lâu, những tia nắng đầu tiên sẽ loé lên từ sau những dãy núi ở phía
Đông. Tôi mở hai cánh cửa kiểu Pháp to tướng, bước ra vườn để hít thở
ban mai.

Bầu không khí thật ngọt ngào, thật trong lành khi tôi tản bộ qua vườn, đến
bức tường để nhìn về hướng Đông, tới những dãy núi, hòng nắm bắt hình
ảnh đầu tiên của mặt trời ban mai. Rồi tôi nghe tiếng động nhỏ phía sau.
Vừa toan quay lại thì chợt tôi bị tóm trong một gọng kìm như thép. Một
cánh tay kẹp chặt quanh cổ tôi từ phía sau, và tôi bị nhấc bổng lên, trong
lúc một giọng cục cằn thì thầm vào tai. "Câm miệng, nếu không muốn
thành thây ma!"
Tôi cố quay lại, nhưng cánh tay kẹp tôi như thể tôi là đứa con nít. Rồi
giọng ấy lại kề bên tai tôi, "Tổng Thống – hắn đâu?"
Áp lực được nới ra một chút để tôi có thể nói. "Ông ấy đi rồi. Lưu vong".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.