NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 82

"Nữa", Mèo Bự ra lệnh. Hắn chặt mấy cành nhỏ, buộc chụm thành một giá
ba chân. Khi tôi trở lại lần nữa thì đã có một chỉếc nồi kim loại đang treo
lủng lẳng giữa ba cọc và mùi thịt bò hầm đẫm cả bầu không khí.
"Đủ rồi chứ ạ?"

Mèo Bự ngẩng nhìn tôi, mặt hắn sáng lên trong ánh lửa. "Tạm đủ, dưới
chân "đồi có con suối. Xách xô nước lên đây".
Tôi đi đến chiếc xe. Vera, đứa bé, nhìn tôi khúc khích cười. Tôi thấy khó
chịu. Lúc nào nó cũng cười khúc khích.
"Cậu cần gì?" Marta, đứa lớn, hỏi.
"Một cái xô đựng nước".

Vera lại khúc khích. Tôi nhìn nó chằm chằm. "Tại sao lúc nào cô cũng cười
thế?" nó cười to hơn. Nước mắt giàn giụa trên hai má. "Có gì buồn cười
đâu?" Tôi bắt đầu cáu. Lũ con gái ngu xuẩn.
"Trông cậu buồn cười lắm". Tôi nhìn lại mình. "Không phải bây giờ", nó
vội nói. "Lúc chiều. Khi ở dưới nước ấy. Cậu còm quá".
Tôi nhăn mặt. "Còn hơn là béo như cô ấy".
"Xô đây", Marta đột ngột nói. Tôi tưởng như có chút giận dữ trong giọng
nói ấy.
Tôi cầm lấy chiếc xô trên tay nó. "Cảm ơn".
"Không dám", nó trả lời nhã nhặn không kém.
Vera lại khúc khích cười. "Cô ấy làm sao thế?" tôi hỏi.
Marta nhún vai. "Nó chỉ là đứa con nít. Nó mười hai. Chưa bao giờ nó thấy
một đứa con trai trần truồng cả".
"Chị cũng chưa thấy bao giờ!" Vera vặn lại.
Marta hất đầu. "Nhưng tao mười bốn rồi, tao không làm như một đứa con
nít về chuyện ấy".
Diego đến phía sau tôi. "Mày đã lấy được xô chưa?" anh ta hỏi một cách
ngờ vực.
"Thưa ông rồi ạ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.