NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 103

đó cho phép chúng tôi, cô em tôi và tôi, sống một cuộc sống đơn giản ngoài
phần tôi kiếm thêm được.

- Tôi phải nghĩ việc sử dụng những tài năng của bà một cách có ích nhất.

bà đã có một suy nghĩ nào về việc này chưa?

- Thưa ông Poirot, ông đúng là người đọc được tư tưởng của những kẻ

khác. Một trong những người bạn tôi có những hành động làm tôi lo ngại
và tôi muốn mang chuyện này đến hỏi ý kiến ông. Có thể ông cho đây là
công việc lố bịch của một cô gái già chăng? Nhiều khi người ta cường điệu
vấn đề, người ta nhìn sự cố ý như là một sự ngẫu nhiên.

- Cái đó làm tôi ngạc nhiên, thưa bà. Nói xem bà đang suy nghĩ về việc

gì?

- Thế này. Tôi có một chị bạn. Một người bạn rất thân tuy rằng những

năm gần đây tôi ít gặp chị. Chị ấy tên là Emmeline Clegg. Chồng chị qua
đời để lại cho chị một số tiền kha khá. Nhưng cái chết của chồng làm chị
rất khổ sở. Chị cảm thấy cô độc. Chị có phần nào nhẹ dạ, tôi sợ là như vậy.
Tôn giáo có thể giúp chị nhiều… nhưng tôi thấy ở đây không phải là thứ
đạo chính thống.

- Bà muốn nói về Nhà thờ Hy Lạp ư?
Bà Carnaby hình như phật ý:
- Ồ! Không, Nhà thờ Anh quốc! Tôi không tán thành lắm, nhưng tôi theo

đạo Cơ đốc… không, tôi không nói về môn phái xuất hiện vào lúc này, lúc
khác… tìm cách lôi kéo tư tưởng nhiều người, nhưng tôi cho rằng chúng
vẫn có những yếu tố tín ngưỡng…

- Bà cho rằng bạn bà là một nạn nhân của một môn phái kiểu đó phải

không?

- Đúng như vậy! Tôi tin chắc là như thế. Đó là “Đàn cừu của Mục sư”.

Trụ sở của nó ở Devonshire… một tòa lâu đài đẹp bên bờ biển. Những
thành viên của nó tập trung ở đây từng lúc mà họ gọi đây là thời kỳ ẩn cư.
Mỗi đợt kéo dài mười lăm ngày để tiến hành những cuộc lễ dài. Có ba đợt
như thế trong một năm: gieo cấy đồng cỏ, chăm bón đồng cỏ và thu hoạch
đồng cỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.