NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 119

- Những quả táo - Ông lẩm bẩm.
- Đá quý rất đẹp, nhưng giá trị thực tế của chiếc cốc là ở lịch sử của nó.

Hầu tước San Veratrino đã bán đấu giá nó vào năm 1929. Những nhà sưu
tầm đã tranh cãi nhau, nhưng tôi đã mua được nó với giá ba mươi ngàn li-
vrơ vào thời kỳ đó.

- Một số tiền lớn.
- Khi tôi đã thích thì tôi biết trả giá, ông Poirot.
- Có thể là ông đã biết câu ngạn ngữ Tây Ban Nha: "Hãy nhận cái mà

anh muốn… và trả tiền, Thượng đế nói!". Nhà tài chính cau mặt và cặp mắt
của ông ta đanh lại một lúc.

- Ông cũng thích nghiên cứu triết học ư?
- Ông ta hỏi bằng giọng lạnh lùng.
- Tôi đã đến tuổi biết suy nghĩ.
- Tôi không nghi ngờ gì. Nhưng không phải do suy nghĩ mà lấy lại được

chiếc cốc. Tôi cho rằng hành động là tốt hơn cả.

- Thật là sai lầm! Đã có nhiều người phạm phải. Nhưng xin lỗi ông.

Chúng ta đã thay đổi chủ đề của câu chuyện. Ông đã nói mua được chiếc
cốc ấy từ tay hầu tước San Veratrino, đúng không?

- Phải, nhưng điều tôi chưa nói với ông là nó đã bị đánh cắp trước khi

đến tay tôi.

- Chuyện xảy ra như thế nào?
- Người ta tới ăn cướp lâu đài của ông hầu tước vào ban đêm, ngoài

chiếc cốc còn có nhiều đồ vật khác bị mất.

- Người ta đã giải quyết như thế nào? Power nhún vai.
- Cảnh sát đã điều tra vụ này, đúng thế. Người ta đã bắt và xét xử hai tên

kẻ cướp: Dublay, người Pháp và Ricovetti, người Ý và thu được tang vật.

- Trừ chiếc cốc của Borgia ư?
- Trừ chiếc cốc. Như cảnh sát cho biết, ngoài hai tên ăn trộm bắt được

còn có kẻ tòng phạm thứ ba tên là Patrick Casey người Ái Nhĩ Lan. Dublay,
tên cầm đầu, chuẩn bị kế hoạch, Ricovetti lái xe và tiêu thụ còn Casey là
tên vào trong nhà để lấy đồ đạc.

- Của ăn cắp được sẽ chia đều cho ba đứa ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.