NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 12

- Bà chủ cô là người dễ chịu chứ?
Cô gái nhún vai.
- Tính nết bà ấy rất kỳ cục. Lúc cười, lúc khóc. Đôi khi quá thất vọng thì

bà ấy không nói gì, không ăn uống gì. Có lúc thì vui sướng quá đáng. Các
vũ nữ đều như vậy cả. Đây là vấn đề điều độ.

- Còn ngài George thì thế nào?
Cô gái hoạt bát hẳn lên và cặp mắt của cô đầy ác cảm.
- A! Ngài George ư? Hẳn là ông đã nói chuyện với ông ta chứ? Chỉ được

vài lời xin lỗi thôi phải không! A! Về ông này thì tôi có thể nói được! Đây,
khi…

- Không, không, vô ích – Poirot ngắt lời.
Cô ta nhìn anh với đôi mắt trợn tròn, miếng há hốc đầy giận dữ và thất

vọng.

*
- Tôi tự nhủ là ông biết mọi chuyện, ông Alexis Pavlovitch ạ – Hercule

Poirot thì thào với giọng nịnh khéo.

Anh nghĩ đến công việc thứ ba mà Hercule đã làm với sự chuyển dịch

chỗ ở nhiều lần mà anh không thể tưởng tượng nổi. Sự biệt tăm của cô hầu
phòng là vấn đề khó khăn nhất. mọi điểm theo dõi đều đứt quãng không thể
tiếp nói được.

Điểm cuối cùng, tối nay, ở Paris, là khách sạn Au Samovar, một khách

sạn mà chủ nhân là bá tước Alexis Pavlovitch thường khoe khoang là biết
tường tận cuộc đời của các nghệ sĩ.

Thoạt tiên ông ta gật đầu thỏa mãn:
- Vâng, ông thân mến, đúng thế, tôi biết. A! Cô Samoushenka bé nhỏ ấy,

cô vũ nữ tài ba ấy, người mà ông muốn biết, là cô ấy đã đi đâu ư? Thật là
kỳ diệu! – Ông ta hạ thấp những ngón tay xuống – Đúng là một sự lãng
quên! Đã xa rồi cái thời cô ấy là vũ nữ ba-lê… rồi bất chợt cô ra đi… đến
nơi tận cùng của trái đất… và lập tức… A! Phải! Ngay lập tức người ta
quên cô.

- Cô ta hiện ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.