NHỮNG KỲ TÍCH CỦA HERCULE POIROT - Trang 128

lực và đau khổ. Làm thế nào biết được rồi đây ai là người bị hại?

- Mê tín, dị đoan!
- Có thể! Nhưng tại sao ông lại muốn giữ nó? Không phải vì cái đẹp,

cũng không phải vì giá trị. Ông đã có hàng trăm, có thể hàng ngàn vật quý,
hiếm. Ông muốn có được uy tín. Ông không chịu thua cuộc. Ông đã thắng
cuộc. Chiếc cốc đã nằm gọn trong tay ông. Nhưng tại sao ông lại không
đưa ra tiếp một hành động đẹp? Trả lại nó về nơi nó đã ở bình yên trong
mười năm qua, trong sự trong sáng. Ngày xưa nó là của nhà thờ, bây giờ trả
nó về nhà thờ. Ông để tôi vẽ sơ đồ nơi tôi tìm thấy nó… Khu vườn Hòa
bình trông ra biển hướng về một Thiên đướng xa xăm của sự tốt đẹp và
vĩnh cửu của tuổi trẻ. Anh đang mô tả vùng Irishgowlan theo cách của
mình. Emery powerduwa một tay lên che mắt. Ông yên lặng.

- Tôi sinh ra bên bờ biển của nước Ái Nhĩ Lan - Cuối cùng ông Power

nói - Tôi sang Mỹ từ khi tôi còn là đứa trẻ. Nhà tài chính đứng lên, mặt
sáng lên một lần nữa.

- Ông là một con người lạ lùng, thưa ông Poirot.Ông hãy làm như ông

muốn. Mang chiếc cốc này trả lại cho tu viện,thay tôi tặng lại tu viện. Một
tặng phẩm rất đắt giá, ba mươi ngàn li-vrơ…đổi lại, liệu tôi có được cái gì
nhỉ?

- Tu viện xẽ cầu nguyện cho ông trong các buổi lễ - Poirot nói một cách

nghiêm trang. Một nụ cười tham lam trên mặt của Power:

- Dù sao đây cũng là một nơi đầu tư tốt! Đây là việc tốt nhất mà tôi chưa

từng làm…

***
Trong một hành lang nhỏ của tu viện, Poirot kể lại câu chuyện và đưa

chiếc cốc rượu lễ cho Mẹ bề trên.

- Nói lại là chúng tôi cảm ơn ông ấy và chúng tôi sẽ cầu nguyện cho ông

ấy.

- Ông ấy rất cần câu nguyện.
- Có phải đấy là một con người khốn khổ không?
- Rất khốn khổ vì ông ấy không biết thế nào là hạnh phúc. Rất khốn khổ

vì ông ấy không biết mình là ai nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.