NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 129

Chương 13

Với tôi, quả là một màn thử thách về cảm xúc khi phải nhìn Joe

khoác lên người bộ đồ mặc ngày Chủ nhật để đi cùng tôi tới nhà cô
Havisham vào ngày hôm sau nữa. Tuy nhiên, vì anh nghĩ bộ đồ mặc dự lễ
này thực sự cần thiết cho cuộc gặp, tôi chẳng thể bảo anh là trông anh khá
hơn nhiều với bộ đồ thợ rèn trên người; hơn thế, vì tôi biết anh đã chịu đựng
tình trạng bất tiện kinh khủng này hoàn toàn vì tôi, và cũng vì tôi anh dựng
cổ áo sơ mi lên thật cao ở đằng sau, làm tóc trên đỉnh đầu anh dựng đứng cả
lên như cái mào.

Vào giờ ăn sáng, chị tôi tuyên bố ý định đi cùng chúng tôi vào thị

trấn, rồi ở lại nhà bác Pumblechook để chúng tôi quay lại đón “khi chúng tôi
đã xong việc với các quý bà của chúng tôi” - một cách để nói về cuộc gặp
khiến Joe không khỏi nghi ngại điều tệ hại nhất. Lò rèn đóng cửa nghỉ ngày
hôm đó, và Joe dùng phấn viết lên cửa (như thói quen anh vẫn làm trong
những dịp hiếm hoi không làm việc) một từ duy nhất NGỈ, kèm theo một
hình - mũi tên có vẻ muốn bay về hướng anh đã đi.

Chúng tôi đi bộ vào thị trấn, chị tôi đi đầu, đội một cái mũ rất to

bằng lông hải ly, và xách theo một cái giỏ trông giống như quốc ấn nước
Anh đan bằng rơm bện, đi một đôi giày đế cao, mang theo một chiếc khăn
san dự phòng và một cái ô, dù hôm đó nắng ráo đẹp trời. Tôi không rõ liệu
những món đồ này được mang đi vì hối lỗi hay để khoe khoang; nhưng tôi
cho rằng chúng được trưng ra để khoe của - cũng như Cleopatra hay bất cứ
bà hoàng nào đang nổi tam bành có thể trưng ra sự giàu có của họ trong một
đám rước hay cuộc diễu hành.

Khi chúng tôi tới nhà Pumblechook, chị tôi đi vào, bỏ Joe và tôi lại.

Vì lúc ấy đã gần trưa, Joe và tôi liền đi thẳng tới nhà cô Havisham. Estella
lại ra mở cổng như thường lệ, và ngay khi cô xuất hiện, Joe bỏ mũ ra, đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.