NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 189

Đến đây Biddy cất lời hỏi tôi, trong khi cô ngồi cầm đĩa cho chị tôi,

“Anh đã nghĩ khi nào anh sẽ diện đồ mới để ông Gargery, chị anh và em
xem chưa? Anh sẽ cho mọi người xem chứ; phải không nào?”

“Biddy,” tôi đáp lại, có chút bực bội, “em nhanh quá thể, đến mức

thật khó mà theo kịp em.”

(“Cô bé lúc nào cũng nhanh,” Joe nhận xét.)
“Nếu em chịu khó đợi thêm một chút nữa, Biddy, chắc em đã được

nghe anh nói là anh sẽ mang tất cả quần áo của anh về đây vào một buổi tối -
chắc là buổi tối trước khi anh đi.”

Biddy không nói thêm gì nữa. Hào phóng tha thứ cho cô, chẳng mấy

chốc sau đó tôi trìu mến chúc cô và Joe ngủ ngon, rồi leo lên cầu thang về
giường mình. Khi vào trong căn phòng nhỏ của mình, tôi ngồi xuống, nhìn
quanh nó hồi lâu như nhìn căn phòng chật chội tồi tàn nơi tôi sẽ sớm rời
khỏi và vươn lên khỏi nó mãi mãi. Căn phòng này còn chứa đựng cả những
hồi ức thơ trẻ còn tươi mới, và thậm chí trong khoảnh khắc đó tôi vẫn cảm
thấy sự phân vân khó nghĩ về nó và những căn phòng đàng hoàng hơn nơi
tôi sắp tới, hệt như tôi vẫn hay so sánh giữa lò rèn và nhà cô Havisham hay
giữa Biddy và Estella.

Mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ cả ngày trên mái căn phòng áp mái của

tôi, nên trong phòng rất ấm áp. Khi đẩy mở cửa sổ và đứng nhìn ra ngoài, tôi
trông thấy Joe chậm rãi đi ra từ khung cửa ra vào tối om bên dưới rồi đi một
hai vòng ngoài trời; rồi sau đó tôi thấy Biddy tới, mang cho anh một cái tẩu
và châm tẩu cho anh. Anh chưa bao giờ hút thuốc muộn đến vậy, và điều đó
dường như mách bảo tôi anh đang cần được an ủi vì một lý do nào đó.

Lúc này Joe đứng trên ngưỡng cửa ngay bên dưới tôi, hút tẩu thuốc

và cả Biddy cũng đứng đó, khẽ nói chuyện với anh, và tôi biết hai người nói
về mình, vì tôi nghe thấy tên mình được cả hai nhắc đến đầy trìu mến không
chỉ một lần. Tôi không cần lắng nghe thêm nữa dù có thể nghe thấy nhiều
hơn; vậy nên tôi rời cửa sổ, ngồi xuống cái ghế độc nhất kê cạnh giường và
cảm thấy thật buồn và lạ lùng biết mấy khi buổi tối đầu tiên mở ra vận hội
sáng sủa cho tôi cũng lại là buổi tối cô đơn nhất tôi từng biết đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.