Chương 19
Buổi sáng đem đến một khác biệt đáng kể trong quan niệm chung
của tôi về cuộc đời, và làm nó sáng sủa lên nhiều tới mức dường như không
còn như trước nữa. Điều làm tôi bận tâm hơn hết là sáu ngày nằm giữa tôi và
ngày lên đường; vì tôi không thể rũ bỏ được nỗi lo sợ có thể có chuyện gì
xảy ra trên London trong quãng thời gian đó và khi tôi tới nơi, vận hội của
tôi hoặc đã bị suy giảm đi nhiều, hoặc đã hoàn toàn biến mất.
Joe và Biddy luôn tỏ ra rất thông cảm và vui vẻ khi tôi nói tới cuộc
chia tay đã cận kề của chúng tôi; nhưng hai người chỉ nói khi tôi nhắc đến
nó trước. Sau bữa ăn sáng, Joe mang bản giao kèo của tôi cất trong tủ ở
phòng tiếp khách ra, rồi chúng tôi ném bản giao kèo vào lửa, và tôi cảm thấy
mình đã tự do. Trong tâm trạng được giải phóng mới mẻ này, tôi cùng Joe đi
nhà thờ và nghĩ có lẽ ông mục sư chắc đã không đọc lên những lời đó về
người giàu và Thiên đường
nếu ông ta biết tất cả.
Ta lại nói cùng các ngươi, lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn một người giàu vào nước đức Chúa Trời
(Matthew, 19:24).
Sau bữa trưa ăn sớm, tôi một mình đi ra ngoài, định chia tay dứt
khoát một lần với đầm lầy và đoạn tuyệt với chúng. Khi đi ngang qua nhà
thờ, tôi cảm thấy (như đã cảm thấy trong buổi lễ lúc sáng) một nỗi cảm
thông cao cả dành cho những con người khốn khổ định mệnh đã bắt phải tới
đó, từ Chủ nhật này tới Chủ nhật khác, trong suốt cuộc đời họ, rồi cuối cùng
nằm xuống mất hút dưới những nấm đất thấp tè cỏ mọc xanh rì. Tôi hứa với
bản thân đến một ngày gần đây sẽ làm gì đó cho họ, rồi phác ra dự định tổ
chức một bữa tối với bít tết nướng và bánh pudding mận, một pint bia đen
và một gallon
chiếu cố cho mỗi người trong làng.
1 gallon = 4,54 lít.