NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 200

“Đây là vang,” ông Pumblechook nói. “Chúng ta hãy uống nào, cảm

ơn vận may, và mong nó luôn lựa chọn người để ban phát ân huệ dựa trên
phán xét công bằng! Dẫu vậy tôi không thể,” ông Pumblechook nói tiếp, và
lại đứng lên, “nhìn thấy trước mắt con người này - và cũng như thế uống
mừng con người này - mà không một lần nữa bày tỏ - Cho phép tôi - cho
phép
tôi…?”

Tôi đáp ông có thể, và ông lại bắt tay tôi lần nữa, rồi uống cạn ly của

mình và dốc ngược nó xuống. Tôi cũng làm tương tự; và nếu tôi chổng
ngược mình lên trước khi uống, chắc rượu vang cũng không thể chạy thẳng
tới đầu tôi trực tiếp hơn thế.

Ông Pumblechook lấy cho tôi cánh gà và lát lưỡi ngon nhất (giờ thì

không có những miếng thịt lợn bạc nhạc đầu thừa đuôi thẹo nữa), và chẳng
buồn để ý tới bản thân mình nữa, nếu nói một cách tương đối. “A! Lũ gà, lũ
gà! Cậu khó có thể biết được gì nhiều” ông Pumblechook thốt lên đầy cảm
hứng nhắm vào món thịt gà trên đĩa, “về những gì sẽ đến với cậu khi còn là
một chú gà nhiếp. Cậu khó có thể biết được sẽ có lúc cậu trở thành đồ ăn
dưới mái nhà khiêm tốn này cho một người như… Hãy gọi đó là một sự yếu
đuối, nếu cậu muốn,” ông Pumblechook nói, rồi lại đứng dậy, “nhưng cho
phép tôi? Cho phép tôi?”

👁

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.