NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 225

Chương 21

Không rời mắt khỏi ông Wemmick trong khi chúng tôi đi cùng nhau

để xem trông ông ta thế nào dưới ánh sáng ban ngày, tôi nhận thấy ông ta là
một người khô khan, khổ người hơi thấp, với khuôn mặt vuông chằn chặn
cứng đơ như gỗ được đẽo không hoàn hảo bằng một cái đục cùn. Có vài dấu
vết ở trên đó rất có thể đã trở thành hai lúm đồng tiền nếu vật liệu mềm hơn
và dụng cụ tinh tế hơn, nhưng vì sự tình đã vậy, chúng chỉ là những vết lằn.
Cái đục đã thử nỗ lực ba bốn lần nhằm làm đẹp cho phần mũi ông này,
nhưng rồi bỏ dở mà chẳng buồn sửa cho nhẵn nhụi. Tôi đoán người trợ lý
vẫn độc thân theo tình trạng cũ sờn của bộ đồ vải lanh ông mặc, và có vẻ
ông đã mất nhiều người thân vì ông Wemmick đeo ít nhất đến bốn cái nhẫn
chịu tang bên cạnh một đồ cài áo có hình một quý bà và cây liễu rủ mọc bên
nấm mộ với một bình đựng cốt trên đó. Tôi cũng thấy có vài chiếc nhẫn và
con dấu được đeo trên dây đeo đồng hồ của ông Wemmick, như thể ông này
đang mang nặng hoài niệm về những người bạn đã ra đi. Người trợ lý có đôi
mắt ướt - nhỏ, sắc, đen - và cặp môi mỏng lấm chấm với khuôn miệng rộng.
Theo như tôi có thể tin chắc nhất, ông ta đã có chúng được khoảng bốn
mươi hay năm mươi năm.

“Vậy là trước đây cậu chưa bao giờ ở London?” ông Wemmick hỏi

tôi.

“Vâng,” tôi nói.
“Có thời tôi cũng là người mới ở đây,” ông Wemmick nói. “Giờ nghĩ

lại kể cũng lạ!”

“Bây giờ chắc ông đã quen với nơi này rồi chứ?”

“Cái đó ư, phải,” ông Wemmick nói. “Tôi biết nó vận động như thế

nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.