khi kịp nhận ra, và đến lúc ấy có lẽ cậu sẽ được khai sáng thêm ít nhiều. Dù
gì đi nữa, cậu cũng đang gần có được nó, vì dứt khoát cuối cùng nó sẽ phải
tới.”
“Cậu thật lạc quan làm sao!” tôi nói, thầm ngưỡng mộ tính cách vui
vẻ của cậu một cách đầy biết ơn.
“Tớ buộc phải thế thôi,” Herbert nói, “vì tớ chẳng có gì nhiều ngoài
nó. Song nói cho thật, tớ phải thừa nhận sự sáng suốt trong những điều tớ
vừa nói không thuộc về tớ, mà của bố tớ. Nhận xét duy nhất tớ từng nghe
ông nói về câu chuyện của cậu là nhận xét cuối cùng, ‘Chuyện này đã được
thu xếp và thực hiện xong xuôi, nếu không ông Jaggers sẽ không đời nào
nhúng tay.’ Và bây giờ, trước khi tớ nói thêm gì về bố tớ, hay cậu con trai
của ông, và đáp lại sự tin cậy bằng sự tin cậy, tớ muốn làm mình trở nên khó
chịu với cậu trong một khoảnh khắc - cực kỳ đáng ghét.”
“Cậu sẽ không thành công đâu,” tôi nói.
“Ô có, tớ sẽ thành công!” cậu nói. “Một, hai, ba, giờ tớ bắt đầu đây.
Handel, anh bạn thân mến”; cho dù cậu nói với giọng bông lơn, Herbert rõ
ràng rất chân thành, “tớ đã nghĩ mãi từ khi tớ và cậu bắt đầu gác chân lên
tấm chắn lò sưởi này nói chuyện với nhau, rằng Estella rõ ràng không phải
là một điều kiện cho quyền thừa kế của cậu, nếu người giám hộ cho cậu
chưa bao giờ nhắc tới nàng. Tớ có đúng không khi hiểu như thế từ những gì
cậu đã nói với tớ, rằng ông ấy chưa bao giờ nhắc tới nàng, dù trực tiếp hay
gián tiếp, theo bất cứ cách nào? Chẳng hạn, chưa bao giờ ám chỉ rằng người
bảo trợ cho cậu có thể đã có chủ định về đám cưới giữa hai người?”
“Chưa bao giờ.”
“Bây giờ, Handel, có linh hồn và danh dự của tớ làm chứng, tớ hoàn
toàn không có ý ‘nho xanh chẳng đáng miệng người phong lưu’ đâu! Một
khi không hề bị ràng buộc với nàng, chẳng lẽ cậu không thể thản nhiên với
nàng sao? Tớ đã nói là tớ sẽ trở nên khó chịu.”
Tôi ngoảnh đầu sang bên, vì hệt như những cơn gió từ biển thổi qua
đồng lầy ngày trước, một cảm xúc chợt ập tới giống hệt thứ đã nhận chìm tôi
vào buổi sáng tôi rời khỏi lò rèn, khi màn sương mù dần dà nghiêm nghị