đó hay ho trong cách diễn thoại của ông Wopsle - tôi e rằng không phải do
sự quen biết trước đây, mà vì nó rất chậm chạp, rất ảm đạm, rất lên bổng
xuống trầm, và rất không hề giống bất cứ cách thức nào mà bất cứ ai trong
bất cứ hoàn cảnh tự nhiên nào dù sống hay chết từng dùng để nói về bất cứ
điều gì. Khi vở bi kịch kết thúc, còn ông bị gọi tên và huýt sáo phản đối, tôi
nói với Herbert, “Đi ngay thôi nào, nếu không có khi bọn mình sẽ gặp phải
ông ấy đấy.”
Chúng tôi xuống cầu thang hối hả hết mức có thể, nhưng vẫn chưa
đủ nhanh. Đứng trước cửa là một người Do Thái với đôi lông mày rậm nặng
nề khác thường, ông ta bắt gặp ánh mắt tôi khi chúng tôi tiến tới, rồi lên
tiếng khi chúng tôi đến cạnh mình:
“Ông Pip và bạn phải không ạ?”
Danh tính ông Pip và bạn liền được thừa nhận.
“Ông Waldengarver,” người đàn ông nói, “sẽ rất vui được hân hạnh
đón tiếp.”
“Waldengarver?” tôi nhắc lại - trong khi Herbert thì thầm vào tai tôi,
“Có khi chính là Wopsle.”
“À!” tôi nói. “Vâng. Ông có thể dẫn đường cho chúng tôi chứ?”
“Xin mời, chỉ vài bước thôi.” Khi chúng tôi bước vào một hành lang
bên cạnh, người đàn ông quay lại và hỏi. “Các vị nghĩ ông ấy trông thế nào?
Chính tôi đã phục trang cho ông ấy đấy.”
Tôi không biết vị đồng hương của mình trông giống cái gì ngoại trừ
một đám tang; với sự bổ sung của một vầng mặt trời hay ngôi sao Đan Mạch
to tướng đeo trên cổ nhờ một dải ruy băng xanh đem đến cho ông bộ dạng
như đang được bảo hiểm bởi một hãng bảo hiểm hỏa hoạn kỳ lạ nào đó
.
Nhưng tôi phải nói trông ông rất được.
Ở thời này, bên ngoài các tòa nhà thường gắn các tấm phù điêu biểu tượng của hãng bảo hiểm cho tòa
nhà đó.
“Khi tới bên huyệt mộ,” người dẫn đường của chúng tôi nói, “ông ấy
trưng áo khoác của mình ra thật đẹp. Nhưng nhìn từ trong cánh gà, theo như