nhắc đến rồi.”
Tôi hỏi liệu có phải cô sắp trở thành thành viên của một gia đình lớn
hay không?
“Không; chỉ có hai người thôi; bà mẹ và người con gái. Bà mẹ là một
phu nhân ít nhiều có địa vị, song cũng chẳng ngại tìm cách làm tăng thu
nhập cho mình.”
“Anh không ngờ cô Havisham có thể lại chia tay em sớm đến vậy.”
“Đó là một phần kế hoạch dành cho em của cô Havisham, Pip,”
Estella nói, kèm theo một tiếng thở dài, như thể cô rất mệt mỏi, “em sẽ phải
viết thư cho bà liên tục, thường xuyên gặp bà và kể lại xem em tiến bộ ra sao
- em và những món đồ trang sức - vì bây giờ gần như tất cả chúng đều là của
em.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tôi bằng tên riêng. Tất nhiên Estella làm
thế có chủ đích, và biết tôi sẽ rất trân trọng việc này.
Chúng tôi tới Richmond quá sớm, và đích đến của chúng tôi là một
ngôi nhà gần khu cung điện cũ - một ngôi nhà cũ trầm lặng, nơi những cái
gọng nâng váy, bột rắc tóc và nốt ruồi giả, áo khoác thêu, những đôi tất dài
đến gối, những diềm đăng ten trên cổ và tay áo cùng những thanh kiếm
từng có thời ngự trị khá lâu. Mấy cây cổ thụ trước nhà vẫn được cắt tỉa theo
phong cách hình thức và không tự nhiên chẳng kém gì những cái gọng nâng
váy, những bộ tóc giả và những bộ váy cứng đờ; nhưng vị trí đã được định
sẵn của chúng trong quá trình vĩ đại của cái chết chẳng còn xa, và chẳng bao
lâu nữa chúng sẽ đổ gục vào đó và lặng lẽ ra đi như mọi thứ khác trên đời.
Tất cả đều là những món đồ liên quan tới thời trang thượng lưu cuối thế kỷ 17 đầu thế kỷ 18, ý tác giả
muốn nói tới quá khứ hoàng kim của ngôi nhà.
Một cái chuông với âm thanh thật cổ xưa - mà tôi dám chắc vào thời
hoàng kim của nó từng thường xuyên báo với chủ nhà, Đây là bộ váy phồng
xanh lục, Đây là thanh kiếm đốc nạm kim cương, Đây là đôi giày gót đỏ có
đính một cái nơ trang trí màu xanh - vang lên nghiêm nghị dưới ánh trăng,
và hai cô hầu gái hồng hào khuôn mặt đỏ ửng bước ra đón Estella.