NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 406

“Quả thực, đó chính là câu hỏi anh muốn hỏi em,” tôi nói. “Vì anh ta

đã bám riết lấy em cả buổi tối.”

“Những con nhậy và đủ loại sinh vật xấu xí khác,” Estella đáp, đồng

thời liếc mắt nhìn về phía anh chàng nọ, “luôn bu quanh một cây nến cháy
sáng. Cây nến có thể làm gì được chứ?”

“Không,” tôi đáp, “song chẳng lẽ Estella không thể làm gì sao?”
“Được rồi!” cô bật cười nói sau một khoảnh khắc, “có thể lắm.

Được. Bất cứ điều gì anh muốn.”

“Nhưng, Estella, em hãy nghe anh nói. Anh thấy rất khổ sở khi em

lại khuyến khích một kẻ gần như ai cũng khinh bỉ như Drummle. Em biết
anh ta bị khinh bỉ mà.”

“Thế thì sao?” cô hỏi.
“Em biết rõ bên trong con người anh ta cũng tệ hại như bên ngoài.

Một kẻ khiếm khuyết, xấu tính, thấp hèn, ngu ngốc.”

“Thế thì sao?” cô hỏi.

“Em biết anh ta chẳng có gì để khoe khoang về mình ngoài tiền và

một chuỗi tổ tiên lố bịch đầu óc lẫn cẫn; nào, có phải thế không?”

“Thế thì sao?” cô lặp lại; và mỗi lần Estella nhắc lại mấy từ này, đôi

mắt đáng yêu của cô lại mở to ra thêm.

Để vượt qua khó khăn khi gặp phải những câu đáp lại đơn điệu như

thế, tôi giành lấy nó từ cô, nhắc lại nó thật nhấn mạnh, “Thế thì sao! Đó
chính là lý do khiến anh khổ sở.”

Đến lúc này, nếu tôi có thể tin cô ưu ái Drummle ít nhiều với ý tưởng

để khiến tôi - tôi - phải khổ sở, hẳn tôi đã đón nhận tình cảnh ấy với tâm
trạng nhẹ nhõm hơn; nhưng với cách thức quen thuộc của mình, cô đẩy tôi
ra xa hoàn toàn khỏi câu hỏi, đến mức tôi không thể tin nổi vào ý tưởng nào
như thế.

“Pip,” Estella nói, đưa mắt nhìn quanh phòng, “đừng ngốc nghếch

như thế về ảnh hưởng của chuyện đó tới anh. Nó có thể ảnh hưởng tới người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.