NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 412

“Có ai ở dưới kia không?” tôi nhìn xuống và gọi.
“Có,” một giọng nói vang lên trong bóng tối bên dưới.

“Ông muốn lên tầng nào?”
“Tầng trên cùng. Ông Pip.”
“Đó là tên tôi. Ông có sao không?”

“Không sao cả,” giọng nói bên dưới đáp. Và người đàn ông đi lên

tiếp.

Tôi đứng giơ đèn qua lan can cầu thang, và dần dà ông ta xuất hiện

trong quầng sáng của nó. Đó là một cây đèn có chụp để hắt ánh sáng xuống
trang sách, và diện chiếu sáng của nó rất hẹp; vì thế người đàn ông chỉ hiện
ra trong khoảnh khắc, rồi lại biến mất. Đằng xa, tôi đã thấy một khuôn mặt
xa lạ với tôi, đang nhìn lên với vẻ xúc động và hân hoan khó lòng hiểu nổi
khi thấy tôi.

Di chuyển cây đèn theo sự di chuyển của người đàn ông, tôi nhận ra

ông ta ăn mặc khá ấm áp, nhưng khá thô kệch, như một người đi biển. Có
thể thấy ông ta có mái tóc đã ngả xám. Ông ta chừng sáu mươi tuổi. Người
đàn ông này là một người vạm vỡ, có đôi chân mạnh mẽ, với làn da rám nâu
và thân hình rắn rỏi được tôi luyện qua tiếp xúc với thời tiết. Khi ông ta leo
lên tới một hay hai bậc thang cuối cùng, và cả hai chúng tôi đều ở trong
quầng sáng của cây đèn, tôi kinh ngạc đến mức gần như ngẩn ngơ khi thấy
người đàn ông chìa cả hai bàn tay về phía tôi.

“Làm ơn cho biết ông có việc gì?” tôi hỏi ông.
“Việc của tôi ư?” người đàn ông nhắc lại, rồi ngừng lời. “À! Phải.

Tôi sẽ giải thích về việc của mình, nếu cậu đồng ý.”

“Ông có muốn vào không?”

“Có,” ông ta đáp, “Tôi muốn vào thưa cậu.”
Tôi đưa ra câu hỏi với người đàn ông một cách không mấy mến

khách, vì tôi khó chịu với vẻ nhận ra hân hoan đầy hài lòng vẫn còn hiện rõ
trên khuôn mặt ông ta. Tôi khó chịu với nó, bởi vì dường như nó ngầm cho
hay ông đã trông đợi tôi đáp lại nó. Nhưng tôi đưa ông vào trong căn phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.