ta.
“Anh tới đây lâu chưa?” tôi hỏi, quyết tâm không nhường dù chỉ một
inch lò sưởi.
“Đủ lâu để phát chán nơi này,” Drummle đáp lại, giả bộ ngáp, nhưng
cũng cương quyết không kém gì tôi.
“Anh ở đây lâu không?”
“Khó nói lắm,” Drummle trả lời. “Còn anh?”
“Khó nói lắm.”
Đến đây, tôi cảm thấy, thông qua cảm giác râm ran trong dòng máu,
là nếu vai của Drummle lấn tới thêm dù chỉ một li thôi, tôi chắc hẳn sẽ lẳng
anh ta vào cửa sổ; cũng vậy, nếu vai tôi có động thái lấn chiếm tương tự,
Drummle chắc cũng sẽ hất tôi vào cái thùng gần nhất. Anh ta huýt sáo khe
khẽ. Tôi cũng vậy.