NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 475

Chương 45

Rời khỏi cổng khu Temple ngay sau khi đọc lời cảnh báo, tôi hối hả

đi nhanh nhất có thể tới phố Fleet, tìm được một xe ngựa thuê còn chạy
muộn ở đây và đi xe tới khách sạn Hummums ở Covent Garden. Vào thời
ấy, luôn có thể tìm được chỗ ngả lưng tại đây vào bất kể giờ nào trong đêm,
và người gác cửa, chào đón tôi vào ngưỡng cửa luôn rộng mở của mình,
thắp cây nến ở vị trí tiếp theo trên cái giá của ông ta, rồi chỉ đường cho tôi
tới thẳng căn phòng trọ nằm tiếp theo trên danh sách phòng trống mà ông ta
quản lý. Đó là một gian phòng mái vòm nằm ngay tầng trệt đằng sau nhà,
bên trong kê một cái giường bốn trụ quái đản hống hách, chiếm kín cả
không gian bên trong, với một chân đặt bừa vào lò sưởi, một chân khác
chiếm chỗ ngay trên ngưỡng cửa, chèn ép nghẹt thở cái giá kê chậu rửa bé
nhỏ khốn khổ với bộ dạng oai vệ chính đáng.

Vì tôi đã yêu cầu thứ gì đó thắp sáng ban đêm, trước khi rời đi,

người gác cửa đã mang vào cho tôi một cây nến lõi bấc đúng kiểu cũ kỹ từ
những thời đoan chính xa xưa - một món đồ trông như hồn ma của một cây
gậy chống, sẵn sàng gãy gập khi bị chạm vào, chẳng bao giờ có thể soi sáng
nổi cái gì, và được quản thúc biệt lập dưới đáy của một cái tháp cao bằng
thiếc có lỗ tròn khoét trên thành, tạo nên những con mắt mở trừng trừng trên
tường. Khi đã leo lên giường, nằm đó với đôi chân đau ê ẩm, mệt nhừ và
khổ sở, tôi nhận ra tôi cũng bất lực trong việc bắt đôi mắt mình nhắm lại
chẳng kém gì trong việc khép lại những con mắt của gã Argus

*

ngu ngốc

kia. Và cứ như vậy, trong màn đêm u ám chết chóc, chúng tôi trừng trừng
nhìn vào nhau.

Một người khổng lồ trăm mắt trong thần thoại Hy Lạp, lúc nào cũng chỉ nhắm năm mươi mắt, ở đây

Pip ám chỉ cái lồng đèn bằng thiếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.