NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 476

Một buổi tối mới buồn thảm làm sao! Đầy lo lắng, ảm đạm, dài đằng

đẵng! Có một thứ mùi không mấy hiếu khách trong phòng, xuất phát từ bồ
hóng lạnh ngắt và bụi nóng rực; và trong khi ngước nhìn lên các góc màn
treo trên đầu mình, tôi chợt nghĩ không biết sẽ có bao nhiêu nhặng xanh từ
các hàng thịt, sâu tai từ ngoài chợ và dòi từ vùng nông thôn đang tụ họp trên
đó, nằm chờ mùa hè tiếp theo. Chuyện này làm tôi băn khoăn liệu có con
nào trong chúng rơi xuống hay không, rồi sau đó tôi tưởng tượng cảm thấy
có thứ gì đó nhè nhẹ rơi xuống mặt mình - một bước ngoặt không mấy dễ
chịu của suy nghĩ, nhắc nhở tới một mối nguy cơ còn khó chịu hơn đang tiếp
cận theo lưng tôi. Khi tôi đã nằm thức một lát, những giọng nói kỳ lạ đầy ắp
trong sự im lặng bắt đầu vang lên rõ rệt. Nhà vệ sinh thì thầm, lò sưởi thở
dài, cái giá nhỏ kê chậu rửa kêu tí tách, và thỉnh thoảng một dây đàn ghi ta
lại ngân lên trong ngăn tủ com mốt. Cùng lúc đó, những con mắt trên tường
chuyển sang một thông điệp mới, và trong từng con mắt đang trừng trừng
tròn xoe đó tôi đều thấy viết, “ĐỪNG QUAY VỀ NHÀ.”

Cho dù những tưởng tượng và âm thanh ban đêm bâu chặt nhan nhản

quanh tôi có là gì đi nữa, chúng chưa bao giờ quên nhắc “ĐỪNG QUAY VỀ
NHÀ”. Lời cảnh báo này len lỏi vào bất cứ điều gì tôi nghĩ tới, hệt như cảm
giác đau đớn âm ỉ trong người. Trước đó không lâu, tôi đã đọc được trên báo
chuyện một quý ông giấu tên đã tới nghỉ qua đêm ở Hummums, đã leo lên
giường, đã hủy hoại bản thân, và đã bị tìm thấy sáng hôm sau trong vũng
máu. Tôi chợt nghĩ chắc hẳn ông ta đã qua đêm ở đúng gian phòng mái vòm
tôi đang nghỉ lại, đoạn vội rời khỏi giường kiểm tra để đảm bảo không có
vết màu đỏ nào trên đó; rồi tôi mở cửa nhìn ra lối đi, phấn chấn với sự đồng
hành của một đốm sáng đằng xa, gần đó tôi biết người gác cửa đang ngủ gật.
Nhưng trong suốt quãng thời gian này, tại sao tôi không được quay về nhà,
chuyện gì đã xảy ra ở nhà, và khi nào tôi nên quay về nhà hay liệu Provis có
an toàn ở nhà hay không là những câu hỏi không ngừng quấy quả tâm trí tôi,
đến mức người ta phải cho rằng trong đó không còn chỗ cho bất cứ chủ đề
nào khác. Ngay cả khi tôi nghĩ về Estella, về cách chúng tôi chia tay mãi
mãi ngày hôm đó, khi tôi nhớ lại hoàn cảnh cuộc chia tay, nhớ lại cái nhìn và
giọng nói của cô, cử chỉ các ngón tay khi cô đan - ngay cả khi đó tôi vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.