NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 493

Mọi thứ tại Temple vẫn lặng lẽ như tôi từng thấy. Các khung cửa sổ

của mấy căn phòng mới gần đây thôi còn là nơi cư ngụ của Provis đều tối
đen, im lìm, và không có ai lang thang ngoài Garden Court. Tôi đi ngang
qua chỗ đài phun nước hai hay ba lần trước khi leo lên các bậc thang ngăn
cách giữa tôi và khu phòng nơi tôi ở, nhưng đúng là tôi chỉ có một mình.
Herbert, ghé vào giường tôi khi cậu quay về - vì tôi leo thẳng lên giường,
buồn phiền và mệt rũ - cũng cho hay điều tương tự. Sau đó, cậu mở một cửa
sổ nhìn ra đêm sáng trăng bên ngoài, và cho tôi biết sân dưới cũng vắng tanh
một cách trang trọng như bất cứ khoảng sân nhà thờ lớn nào khác vào giờ
ấy.

Ngày hôm sau, tôi bắt tay vào mua thuyền. Việc này nhanh chóng

hoàn tất, và chiếc thuyền được đưa tới chân cầu thang dẫn xuống sông của
Temple, nằm đợi ở nơi tôi có thể tới chỉ trong một hai phút. Tiếp theo, tôi
bắt tay vào luyện tập và thực hành chèo thuyền: có lúc một mình, có lúc
cùng Herbert. Tôi thường ra ngoài khi trời lạnh, có mưa và mưa tuyết,
nhưng rồi chẳng ai để ý nhiều đến tôi nữa sau khi tôi đi chèo thuyền như thế
vài lần. Đầu tiên, tôi không chèo xa hơn cầu Blackfriars; nhưng khi giờ thủy
triều thay đổi, tôi chèo về phía cầu London. Vào thời ấy, đó là cầu London
Cũ, và có những đợt triều nước dềnh lên rồi rút xuống, đem tới cho cây cầu
tiếng xấu. Nhưng tôi biết đủ rõ cần “vọt” qua cây cầu này như thế nào sau
khi chứng kiến người khác làm việc đó, và bắt đầu chèo tiếp giữa dòng tàu
thuyền đi lại trên đoạn sông Thames phía ngoài cầu London, tới tận Erith.
Lần đầu tiên chèo ngang qua Cối Xay Ven Sông, Herbert và tôi đều đang
đẩy một cặp mái chèo; và cả lúc đi lẫn lúc về, chúng tôi đều thấy mành
khung cửa nhìn về phía Đông được kéo xuống. Hiếm khi nào Herbert lại tới
đó ít hơn ba lần mỗi tuần, và không bao giờ cậu đem về cho tôi một thông
tin đáng báo động nào. Dẫu vậy, tôi biết có lý do để cảnh giác, và không tài
nào rũ bỏ được ám ảnh bị theo dõi. Một khi đã hình thành, nó quả là một ý
tưởng đầy ám ảnh; thật khó lòng tính nổi đã có bao nhiêu người tử tế bị tôi
nghi ngờ đang theo dõi mình nữa.

Nói tóm lại, tôi luôn đầy ắp lo âu cho người đàn ông liều lĩnh đang

phải ẩn mình. Herbert từng đôi lần nói với tôi cậu cảm thấy thú vị khi đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.