NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 495

Chương 47

Vài tuần trôi qua mà không có bất cứ thay đổi nào. Chúng tôi đợi

Wemmick, và ông vẫn chưa có tín hiệu gì. Nếu tôi chưa bao giờ biết ông ở
ngoài Little Britain, và chưa bao giờ có hân hạnh được làm quen ông ở mức
độ thân mật hơn tại Lâu Đài, rất có thể tôi đã nghi ngờ ông; nhưng vì biết rõ
Wemmick, tôi không hề nghi ngờ dù chỉ trong khoảnh khắc.

Cuộc sống thường ngày của tôi bắt đầu trở nên ảm đạm, và đã có

không chỉ một chủ nợ thúc ép đòi tiền tôi. Thậm chí bản thân tôi cũng bắt
đầu biết cảm giác thiếu tiền (ý tôi là tiền mặt trong túi mình), và phải giải
vây bằng cách biến vài món trang sức không cần đến thành tiền mặt. Nhưng
tôi đã kiên quyết cho rằng lấy thêm tiền từ người bảo trợ cho mình trong
tình thế mơ hồ cả về suy nghĩ lẫn kế hoạch của bản thân là một sự lừa đảo
vô lương tâm. Vì vậy, tôi đã gửi Herbert trả lại cái ví chưa hề mở ra để ông
ta tự giữ, và cảm thấy một chút hài lòng - cho dù là thật hay giả tôi cũng khó
lòng biết được - khi không tiếp tục lợi dụng sự hào phóng của ông ta kể từ
khi ông lộ diện.

Thời gian trôi qua, tôi bị đè nặng bởi cảm tưởng Estella đã lấy

chồng. Lo sợ phải thấy chuyện đó được xác nhận, cho dù đó chỉ là một
khẳng định chính thức, tôi tránh xa mọi tờ báo, và cầu xin Herbert (tôi đã
tâm sự với cậu tình cảnh cuộc gặp cuối cùng giữa cô và tôi) đừng bao giờ
nói về cô với tôi. Lý do gì khiến tôi vẫn nâng niu sợi dây hy vọng mong
manh sắp đứt đang chông chênh trước gió đó, làm sao tôi biết được? Lý do
nào khiến bạn, người đang đọc những dòng này, cũng gặp phải những mâu
thuẫn không khác thế này là mấy vào năm trước, tháng trước hay tuần
trước?

Tôi đã sống một cuộc sống thật bất hạnh; và nỗi lo lắng lớn nhất của

nó, ngự trị nổi bật trên tất cả những nỗi lo lắng khác, giống như một ngọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.