chắc vào việc ông Jaggers không biết gì thì lúc này đây tôi đã khá tin tưởng
vào điều đó.
“Vậy là anh biết bố của cô gái trẻ kia sao, Pip?” ông Jaggers hỏi.
“Đúng thế,” tôi đáp, “và tên ông ấy là Provis - từ New South Wales.”
Thậm chí cả ông Jaggers cũng phải giật mình khi tôi nói ra những lời
đó. Chỉ là chút giật mình ngắn ngủi nhất một người có thể để lộ ra, được kìm
nén lại cẩn thận nhất và bị chặn đứng nhanh chóng nhất, nhưng đúng là ông
luật sư có giật mình, cho dù ông đã biến nó thành một phần cử chỉ lấy khăn
tay ra khỏi túi. Wemmick đón nhận tuyên bố này ra sao, tôi không thể nói
chắc; vì tôi sợ không dám nhìn ông lúc đó, e rằng sự sắc sảo của ông Jaggers
có thể phát hiện ra mối liên hệ nào đó giữa hai chúng tôi mà ông ấy không
được phép biết.
“Và dựa trên bằng chứng nào, Pip,” ông Jaggers hỏi rất bình thản,
dừng lại giữa chừng trong khi đưa khăn tay lên mũi, “Provis đưa ra lời
khẳng định này sao?”
“Ông ấy không hề khẳng định gì,” tôi nói, “và chưa bao giờ làm thế,
đồng thời không hề biết hoặc tin rằng con gái mình còn sống.”
Trong một lần hiếm hoi, chiếc khăn tay hùng mạnh thất bại. Câu trả
lời bất ngờ đến mức ông Jaggers cất khăn tay trở lại vào túi mà không hoàn
tất màn trình diễn quen thuộc, khoanh tay lại, nhìn tôi chăm chăm thật
nghiêm khắc, cho dù với một khuôn mặt bất động.
Sau đó tôi nói với ông tất cả những gì tôi biết, và biết bằng cách nào;
với một ngoại lệ là tôi để ông luật sư tự đoán tôi biết từ cô Havisham những
điều kỳ thực tôi biết từ Wemmick. Quả thực tôi rất cẩn thận về chuyện này.
Tôi cũng không nhìn về phía Wemmick cho tới khi đã hoàn tất những gì cần
nói, đồng thời đã im lặng đón nhận ánh mắt ông Jaggers được một lát. Cuối
cùng, khi tôi đưa mắt về phía Wemmick, tôi thấy ông đã bỏ bút xuống, và
chăm chú nhìn xuống cái bàn trước mặt.