“Hà!” cuối cùng ông Jaggers lên tiếng, trong khi đi về phía đống
giấy tờ trên bàn. “Ông đang kiểm đến chỗ nào rồi nhỉ, Wemmick, khi anh
Pip bước vào?”
Nhưng tôi không chấp nhận bị gạt đi như thế, và tôi đưa ra một lời
kêu gọi nóng nảy, gần như phẫn nộ, yêu cầu ông luật sư hãy cư xử thẳng
thắn và đàn ông hơn với tôi. Tôi nhắc lại với ông những hy vọng hão huyền
tôi đã rơi vào, thời gian chúng đã kéo dài, cũng như điều tôi khám phá ra; và
tôi cũng bóng gió về mối nguy hiểm đang đè nặng lên tinh thần tôi. Tôi giới
thiệu mình như một người chắc chắn xứng đáng với một chút tin cậy từ phía
ông, để đổi lại sự tin cậy tôi lúc này đang chia sẻ. Tôi nói tôi không trách cứ
ông, ngờ vực ông hay không tin ông, nhưng tôi cần xác nhận sự thật từ ông.
Và nếu ông hỏi tôi tại sao lại muốn như thế, và tại sao tôi lại nghĩ mình có
quyền đó, tôi xin nói với ông, cho dù ông chẳng mấy bận tâm tới những giấc
mộng khốn khổ như thế, là tôi từng yêu Estella sâu sắc một thời gian dài, và
cho dù tôi đã mất cô và phải sống một cuộc đời trống rỗng, tất cả những gì
liên quan đến cô vẫn gần gũi và quan trọng với tôi hơn bất cứ điều gì khác
trên đời. Thấy ông Jaggers vẫn đứng yên im lặng và có vẻ rất sắt đá khi đón
nhận lời kêu gọi này, tôi quay sang Wemmick và nói, “Wemmick, tôi biết
ông là người có trái tim nhân hậu. Tôi đã thấy ngôi nhà tuyệt vời của ông,
người cha già của ông, cùng tất cả những điều vui vẻ tinh tế ông làm để cuộc
sống công việc sinh động hơn, và tôi khẩn nài ông hãy nói vài lời giúp tôi
với ông Jaggers, và trình bày để ông ấy thấy, khi xem xét đến tất cả hoàn
cảnh, ông ấy cần cởi mở hơn với tôi!”
Tôi chưa bao giờ thấy hai người nào nhìn nhau lạ lùng như ông
Jaggers và Wemmick sau lời kêu gọi này. Thoạt đầu, tôi thoáng lo ngại
Wemmick sẽ lập tức bị sa thải; nhưng nỗi lo ấy tan biến khi tôi thấy mặt ông
Jaggers dãn ra thành cái gì đó gần như nụ cười, và Wemmick trở nên mạnh
dạn hơn.
“Tất cả chuyện này là gì?” ông Jaggers hỏi. “Ông có một ông bố già
cả, ông với những điều vui vẻ tinh tế ư?”