NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 535

“À!” Wemmick đáp. “Nếu tôi không mang chúng tới đây thì cũng có

sao đâu?”

“Pip,” ông Jaggers vừa nói vừa áp bàn tay lên cánh tay tôi, mỉm cười

một cách cởi mở, “người đàn ông này là kẻ giả bộ khôn ngoan nhất
London.”

“Không hề,” Wemmick đáp lại, trở nên ngày càng bạo dạn hơn. “Tôi

nghĩ ông mới là người đó.”

Hai người họ lại trao đổi với nhau ánh mắt lạ lùng lúc trước, mỗi

người vẫn có vẻ hoài nghi người còn lại đang lỡm mình.

Ông với một ngôi nhà tuyệt vời ư?” ông Jaggers hỏi.

“Vì chuyện này không can dự gì tới công việc,” Wemmick đáp lại,

“hãy để yên nó như thế. Còn lúc này đây, khi nhìn ông, thưa ông, tôi không
khỏi tự hỏi liệu đến lúc nào đó chính ông cũng sẽ trù tính lên kế hoạch để có
một ngôi nhà tuyệt vời cho riêng mình, khi ông đã mệt mỏi với những công
việc này.”

Ông Jaggers gật đầu hai ba lần và thực sự thở dài. “Pip,” ông nói,

“chúng ta sẽ không nói về ‘những giấc mộng khốn khổ’; anh biết nhiều hơn
tôi về những chuyện như thế, vì có nhiều trải nghiệm mới mẻ kiểu đó hơn.
Nhưng bây giờ, về vấn đề còn lại. Tôi sẽ cho anh biết chuyện này. Hãy nhớ
lấy! Tôi không thừa nhận gì hết.”

Ông đợi tôi tuyên bố tôi đã hiểu ông đã nhấn mạnh rõ ràng không

thừa nhận điều gì.

“Bây giờ, Pip,” ông Jaggers nói, “hãy bàn về trường hợp này. Hãy

xem xét trường hợp một người phụ nữ, trong hoàn cảnh anh đã đề cập, đã
đem giấu đứa con của mình, và buộc phải tiết lộ chuyện này với cố vấn pháp
luật của mình khi ông này cho hay ông nhất thiết phải biết để phục vụ cho
cách bào chữa về thực tế liên quan tới đứa trẻ. Hãy xem xét rằng, vào cùng
thời gian đó, ông này được ủy thác tìm một đứa trẻ cho một quý bà lập dị
giàu có để nhận làm con nuôi và dạy dỗ.”

“Tôi đang lắng nghe, thưa ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.