NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 574

“Chúng ghé vào, mang theo một cái bình đá hai gallon để mua ít bia.

Tôi hẳn đã rất vui nếu được tự mình đầu độc chỗ bia ấy,” người gác bến nói,
“hay bỏ vào đó thứ gì đấy thật dữ.”

“Vì sao?”

Tôi biết vì sao,” người gác bến nói. Ông ta nói bằng thứ giọng ọc

ạch như thể đã bị không ít bùn chui vào trong cổ họng.

“Ông ấy cho rằng,” ông chủ nhà lên tiếng, đó là một người đàn ông

trầm ngâm yếu đuối với một mắt nhạt màu, và dường như tin cậy người gác
bến của mình rất nhiều, “ông ấy cho rằng họ là thứ người giả mạo.”

Tôi biết tôi nghĩ gì,” người gác bến nhận xét.

Ông nghĩ họ là hải quan chứ gì, Jack?” ông chủ nhà nói.
“Đúng thế,” người gác bến đáp.
“Vậy ông nhầm to rồi, Jack.”

“TÔI Ư!”
Cùng ý nghĩa bất định của câu trả lời ấy và sự tự tin vô biên vào

quan điểm của mình, người gác bến tháo một chiếc giày to tướng đang đi ra,
nhòm vào bên trong nó, gõ vài viên đá từ trong đó rơi xuống sàn bếp, rồi lại
xỏ vào chân. Ông ta làm vậy với bộ dạng của một kẻ thấy mình quá có lý tới
mức có thể cho phép mình làm bất cứ điều gì.

👁

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.