NHỮNG KỲ VỌNG LỚN LAO - Trang 589

Tôi mời Wemmick lên nhà, uống một ly rượu rum pha nước cho đỡ

mệt trước khi đi bộ về Walworth. Ông nhận lời mời. Trong khi vị khách
đang uống phần đồ uống khiêm tốn của mình, ông nói, không hề mào đầu gì
trước, và sau khi có vẻ khá bối rối:

“Cậu nghĩ sao về việc tôi định nghỉ một ngày vào thứ Hai, cậu Pip?”

“Sao chứ, tôi đoán ông chưa từng làm điều đó trong mười hai tháng

vừa qua.”

“Trong mười hai năm vừa qua thì đúng hơn,” Wemmick nói. “Phải,

tôi sẽ nghỉ một ngày. Hơn thế nữa; tôi sẽ đi dạo. Hơn thế nữa; tôi sẽ mời cậu
đi dạo cùng tôi.”

Tôi đang định kiếm cớ từ chối vì vào lúc đó tôi chỉ có thể là một

người đồng hành chán ngán thì Wemmick đã nhanh hơn tôi.

“Cậu Pip, tôi biết những mối bận tâm của cậu,” ông nói, “và tôi biết

cậu không được khỏe. Nhưng nếu cậu vui lòng nhận lời tôi sẽ ghi nhận điều
đó như một biểu hiện của lòng tốt. Sẽ không phải là một chuyến đi dài, và đi
từ sớm. Hãy nói là nó có thể làm cậu bận bịu (bao gồm cả ăn sáng trên
đường đi) từ tám đến mười hai giờ. Cậu có thể linh động cố gắng thu xếp
chứ ?”

Ông đã giúp tôi quá nhiều vào những thời điểm khác nhau, và đây

chỉ là một sự đền đáp rất khiêm tốn dành cho ông. Tôi nói có thể thu xếp
được - sẽ thu xếp - và Wemmick rất phấn khởi trước sự ưng thuận của tôi,
đến mức tôi cũng thấy vui lây. Theo đề nghị cụ thể của ông, tôi được hẹn tới
gặp ông tại Lâu Đài lúc tám giờ rưỡi sáng thứ Hai, sau đó chúng tôi chia tay.

Đúng hẹn, tôi rung chuông cửa Lâu Đài vào sáng thứ Hai, và được

đích thân Wemmick ra đón, tôi thấy ông có vẻ cứng nhắc hơn bình thường,
và đang đội một cái mũ bóng hơn trên đầu. Trong nhà có hai ly đựng rum
pha sữa được chuẩn bị trước, và hai cái bánh quy. Người Già hẳn đã dậy từ
sớm, vì khi liếc mắt về phía phòng ngủ của ông cụ, tôi thấy giường trống
không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.