NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 142

Tôi suýt ngã khỏi ghế. Tôi chưa bao giờ nói với Quan hoặc với bất cứ ai

lý do thực làm chúng tôi sắp ly hôn. Tôi chỉ nói đơn giản là chúng tôi sống
ly thân. Bây giờ, ở đây, Quan nói tới chuyện này cứ như toàn thể vũ trụ - cả
người chết lẫn người sống - đều biết.

- Libby-ah, em phải tin, - chị nói bằng tiếng Anh. - Đây là người bạn âm,

ông ta bảo Simon đang kể thật với em. Em cứ tưởng cậu ta yêu em ít hơn,
yêu cô ta nhiều hơn - không đâu! Sao em cứ nghĩ thế, luôn luôn so đọ tình
yêu? Tình yêu không phải tiền nong…

Tôi giận điên lên khi nghe chị bảo vệ Simon:
- Thôi đi, Quan! Chị có nhận ra chị vớ vẩn khủng khiếp không? Nếu có

ai nghe thấy chị nói thế này, họ sẽ tưởng chị điên! Nếu có ma thật, sao em
chưa bao giờ nhìn thấy họ? Hãy bảo em đi, nào.

Lúc này chị đang xẻ lưng tôm, rút sợi ruột màu đen, bóc vỏ tôm.

- Có lúc em đã nhìn thấy, - chị bình tĩnh nói. - Hồi em còn bé.
- Em giả vờ đấy. Ma chỉ do trí tưởng tượng, chứ không phải từ Cõi Âm.
- Đừng gọi là “ma”. Gọi thế giống như một từ phân biệt chủng tộc. Chỉ

những người âm xấu mới gọi là ma.

- À vâng. Em quên. Ngay cả người chết cũng phải chỉnh đốn về mặt

chính trị. Vậy những người âm ấy trông như thế nào? Hãy bảo em. Tối nay
có bao nhiêu người ở đây? Ai đang ngồi trên cái ghế này? Mao Trạch
Đông? Chu Ân Lai? Hay Nữ hoàng Nhiếp chính?

- Không, không, họ không ở đây.
- Vậy hãy bảo họ ghé qua đi! Bảo họ em muốn gặp. Em muốn hỏi họ có

bằng cấp tư vấn hôn nhân không?

Quan trải báo lên sàn để hứng mỡ từ lò nướng. Chị thả tôm vào chảo

nóng và ngay lập tức tiếng dầu sôi xèo xèo tràn ngập căn bếp.

- Người âm muốn đến thì đến, - chị nói át tiếng ồn, - họ không bao giờ

nói rõ, vì họ đối với chị như gia đình thân thiết, cứ đến chẳng cần mời.
“Ngạc nhiên chưa, chúng tôi ở đây”. Nhưng phần lớn, họ đến vào bữa tối,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.