NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 281

- Chị đang nói về người phụ nữ truyền giáo có chiếc bút chì.
- Ừ, phải. Trong làng chúng tôi, chưa ai nhìn thấy bút chì. Người đàn bà

ấy chỉ cho họ xem cứ thế mà viết, không cần phải chấm mực. Một thanh
niên họ Hoàng - cậu ta luôn mơ đẹp trai hơn cậu - cầm chiếc bút chì. Hiện
nay, gia đình ấy vẫn đặt trên ban thờ chiếc bút đáng giá cả đời cậu ta. -
Quan khoanh tay, dường như ám chỉ sự thèm muốn cái bút chì đáng phải
chết.

Simon nhặt một cành củi:
- Gượm đã. Chúng ta bỏ lỡ một thứ. Chuyện gì xảy ra với các nhà truyền

giáo?

- Họ không bao giờ trở lại.

- Có khi họ về nhà rồi, - tôi lập luận. - Chẳng ai nhìn thấy họ ra đi.
- Người thanh niên ấy cũng không trở về.
- Nhỡ cậu ta thành tín đồ Thiên Chúa và đi theo các nhà truyền giáo.

Quan nhìn tôi ngờ vực:
- Tại sao lại có người làm thế? Mà tại sao các nhà truyền giáo không

mang theo xe và những con la của họ? Tại sao sau này nhà thờ cử đủ loại
binh lính nước ngoài đi tìm họ? Gây ra bao chuyện phiền toái, gõ cửa nhà
này, nhà nọ: “Có chuyện gì xảy ra? Các người phải cho chúng ta biết, kẻo
chúng ta thiêu rụi hết”. May sao, mọi người cùng nghĩ ra một kế và nói:
“Ồ, khốn khổ, họ gặp bọn cướp”. Cho đến bây giờ, ai cũng biết chuyện này.
Nếu có người hành động tử tế hơn, người ta nói: “Hừ! Đừng nhìn, biết đâu
rồi lại biến thành người có cái bút chì”.

- Nghe chưa? - Tôi chọc Simon.

Quan ngồi thẳng dậy và nghênh tai về phía những quả núi.
- Đấy, cô cậu nghe thấy không?
- Cái gì? - Simon và tôi đồng thanh.

- Họ đang hát. Người âm đang hát.
Chúng tôi im lặng. Lát sau, tôi nghe thấy một tiếng rít khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.