NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 322

Simon sẽ không bao giờ biết tôi hốt hoảng ra sao. Anh nói đúng. Tôi là
người dễ bị kích động!

Một đôi tay vồ lấy vai tôi, và tôi hét lên.

Là Quan, mặt chị đầy lo âu.
- Em sao thế? Em đang nói chuyện với ai?
- Ôi lạy Chúa! - Tôi nhảy bật lên. - Em bị lạc. Em tưởng hai người cũng

thế.- Tôi xì mũi và lảm nhảm giữa những hơi thở giật cục. - Ý em là chúng
ta? Chúng ta bị lạc?

- Không, không, không, - chị nói. Tôi chú ý chị có một cái hộp gỗ cặp

dưới cánh tay và thăng bằng trên hông. Trông nó giống một cái tủ cổ đựng
đồ bạc.

- Cái gì thế?
- Cái hộp. - Quan giơ bàn tay rảnh, giúp tôi đứng lên trên đôi chân mềm

nhũn.

- Em biết đấy là cái hộp.
- Lối này. - Chị dùng khuỷu tay hướng dẫn tôi. Chị không nói gì đến

Simon. Chị có vẻ nghiêm trang lạ lùng, lầm lỳ khác thường. Nỗi sợ chị có
tin xấu để nói với tôi làm tim tôi thắt lại.

- Chị có thấy… - Chị lắc đầu ngắt lời tôi. Tôi nhẹ người, rồi đâm thất

vọng. Tôi không còn biết cách cảm nhận từ lúc này đến lúc khác như thế
nào nữa. Chúng tôi lách qua những pho tượng kỳ dị. - Chị lấy cái hộp kia ở
đâu?

- Chị đã tìm thấy nó.
Tôi quá ư bối rối.
- Thật ư! - Tôi càu nhàu. - Em tưởng chị mua ở Marcy.

- Chị đã giấu cái hộp này từ cách đây rất lâu. Chị đã kể cho em nghe rồi.

Chị rất muốn cho em xem nó.

- Em xin lỗi. Chỉ vì em quá rã rời. Bên trong có gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.