NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 323

- Chúng ta lên trên kia, rồi mở ra mà xem.
Chúng tôi lặng lẽ bước đi. Lúc nỗi sợ của tôi giảm dần, phong cảnh bắt

đầu hiền hòa hơn. Gió tạt vào mặt tôi. Lúc trước tôi toát mồ hôi, còn bây
giờ mỗi lúc một lạnh. Con đường mòn vẫn mấp mô và đầy nguy hiểm,
nhưng tôi không còn cảm thấy sức hút của trái đất nữa. Tôi tự rủa mình:
Này cô gái, cái mắc míu nhất ở nơi này chính là đầu óc cô đấy. Tôi chẳng
trải qua nỗi hiểm nguy nào, mà chỉ bị nỗi hoảng sợ tấn công. Những tảng
đá, tôi đã sợ những tảng đá.

- Chị Quan, những thứ này là gì?
Chị dừng bước và ngoảnh lại:
- Những thứ gì?

Tôi chỉ một trong các ụ đá.
- Những tảng đá, - chị lại bước tiếp.
- Em biết đấy là những tảng đá. Em định hỏi vì sao chúng lại ở đây, và

chúng có ngụ ý gì?

Chị lại dừng, cái nhìn lướt qua một cái rãnh to.
- Chuyện này là bí mật.
Tóc gáy tôi dựng đứng. Tôi cố tỏ ra chất phác:

- Chị kể đi, Quan. Chúng giống các bia mộ phải không? Chúng ta đang

đi qua một nghĩa trang hay cái gì? Kể cho em đi.

Chị há miệng toan trả lời. Nhưng rồi một vẻ bướng bỉnh lướt qua mặt

chị.

- Rồi chị sẽ kể sau. Không phải bây giờ.

- Quan!
- Sau khi chúng ta về nhà. - Chị chỉ lên trời. - Sắp tối rồi. Thấy chưa?

Đừng phí thời gian nói chuyện nữa. - Rồi chị nhẹ nhàng nói thêm. - Có khi
Simon đã về rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.