NHỮNG LINH CẢM BÍ ẨN - Trang 325

miễn là có một sợi dây liên kết mỏng manh trong vũ trụ này hoặc với kiếp
sau.

Quan nhìn tôi, dịu dàng đến mức tôi hiểu là còn nhiều hy vọng.

- Mẹ Lớn không biết đâu, - chị nói khẽ bằng tiếng Trung. Chị bỏ cái cốc

đậy lò nướng và châm lửa. Ngọn lửa xanh cháy qua các khe bé xíu, kêu xì
xì đều đều. - Người âm không biết hết mọi thứ như em tưởng đâu. - Lúc
này chị nói bằng tiếng Anh. - Thỉnh thoảng họ cũng bị lạc, không biết nên
đi đâu. Chính vì thế một số người âm hay trở về. Họ thường nhìn và hỏi:
“Tôi lạc đến đâu thế này? Tôi nên đi đâu?”.

Tôi mừng vì Quan không thấy sự ngã lòng của tôi. Cái lò nướng cắm trại

chỉ chiếu sáng đủ phác chúng tôi thành những cái bóng.

- Em có muốn chị hỏi Mẹ Lớn giúp chúng ta tìm không? Chúng ta sẽ làm

như một toán tìm kiếm của FBI nhé. Được không, Libby-ah?

Tôi cảm động vì sự sốt sắng giúp đỡ của chị. Đấy là thứ có ý nghĩa nhất

ở đây.

- Đằng nào thì ngày mai cũng không tổ chức đám ma. Mẹ Lớn cũng

chẳng làm được gì. - Quan rót trà lạnh vào cái cốc kim loại và để lên ngọn
lửa. - Lẽ tất nhiên chị không thể hỏi vào tối nay, - chị nói bằng tiếng Trung.
- Trời tối rồi, các hồn ma sợ bà lắm dù chính bà cũng là một hồn ma…

Tôi lơ đãng ngắm ngọn lửa màu xanh và cam liếm vào đáy cốc.

Quan hơ bàn tay lên trên cái lò:
- Trước kia một người có thói quen xấu là sợ ma, và khó lòng mà bỏ

được. Chị may mắn là chưa bao giờ có thói quen ấy. Khi gặp họ, bọn chị
nói chuyện như bạn bè…

Lúc đó, một khả năng khủng khiếp bóp chặt lấy tôi.

- Quan, nếu chị nhìn thấy Simon như một người âm, chị sẽ bảo em nhé?

Chị không nên giả vờ…

- Chị không nhìn thấy cậu ấy, - chị trả lời ngay tức khắc. Chị vuốt cánh

tay tôi. - Chị đang kể thật đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.